Hàng mi dài của Vân Khuynh khẽ run, ánh mắt bằng phẳng.
“Ý ngài là gì?”
Nàng nhấc lên mắt trong, một bên liếc xéo người đàn ông mới vừa thăng cấp thành “Thủ trưởng” của mình, một bên mặt không đỏ tâm không loạn nói.
“Nếu là nói về tinh hạch, tôi trước đây tò mò đã lấy dùng vài lần.”
Lục Tiêu: “……”
Thật là quý hóa quá.
Một lát sau, người đàn ông thanh tuấn hơi câu môi mỏng.
Đã lần thứ hai.
Có điều, cảm giác nghẹn họng vì một người như vậy
Còn rất mới lạ…… Ít nhất là chưa bao giờ từng trải qua.
Vì thế, Lục Tiêu nhướng mày: “Thật thú vị.”
“Vậy về sau, đầu tang thi liền cho cô xử lý đi.”
Vân Khuynh: “……”
Quả thật là quả báo, tới quá nhanh.
Có điều, mặc kệ như thế nào, chuyện Vân Khuynh đảm nhiệm chức trợ thủ của Lục Tiêu, liền thần kỳ như vậy mà định ra, nàng cũng bởi vậy có được quyền cư trú tại căn cứ Giang Nam——
Đương nhiên, là làm “Người”.
Loại “Ưu đãi” này, ngay đến Vân Khuynh cũng có chút ngoài ý muốn.
Càng miễn bàn những người khác ——
Khi biết tin tức này, không ít người thậm chí kinh hãi đến lời nói cũng nói không hoàn chỉnh.
Mà loại không thể tin tưởng này, khi nghe được mỹ nữ trợ thủ mới muốn…… ở cùng Lục Tiêu…
Càng lên tới đỉnh điểm!
“Ai, các người nói.” Ẩn nấp trong một gian phòng thí nghiệm, một vị nam trợ lý dẫn đầu bà tám hạ thấp giọng.
“Chẳng lẽ tiến sĩ Lục cây vạn tuế ra hoa?”
“Không thể nào,” một cái y tá rùng mình.
“Tiến sĩ Lục không phải chỉ cảm thấy hứng thú đối với cắt xẻ các loại vật thí nghiệm thôi sao? Người sống ở trong mắt hắn…… chính là khung xương thêm tổ chức cơ bắp a!”
“Ai,” một vị trợ thủ khác thở dài: “Nếu tiến sĩ Lục có thể bình thường một chút……”
“Mấy người đang nói chuyện gì?”
Đột nhiên, một thanh âm nhạt nhẽo vang lên.
Thoáng chốc, mấy người nói chuyện phiếm sắc mặt đều trắng bệch.
“Tiến, tiến sĩ Lục…”
Những kẻ liên quan nhìn tư thái hoàn mỹ của Lục Tiêu, thậm chí hàm răng cũng bắt đầu phát run.
Đối với đồng bạn trong căn cứ, người đứng đầu kỳ dị này mặt ngoài vẫn luôn hòa nhã.
Nhưng mà, chỉ cần tưởng tượng đến những người mạo phạm hắn đều biến mất một cách khó hiểu, cuối cùng thấy nằm dưới bàn giải phẫu, còn trở thành tiêu bản….
Mấy người chỉ cảm thấy trước mắt tối sầm ——
“Chào mọi người.”
Ngay tại lúc bọn họ thiếu chút nữa thì ngất, đột nhiên một giọng nữ thanh lãnh vang lên, lập tức đánh tan sự yên lặng.
Mấy người ngước đầu nhìn lên, chỉ thấy một mỹ nữ khí chất tuyệt trần, đang cười nhạt chào hỏi với họ.
“Tôi là trợ lý mới của tiến sĩ Lục, Tống Vân Khuynh. Sau này xin được chỉ giáo nhiều hơn.”
Nhưng mà, mấy người lại nhất thời ngơ ngẩn.
Không phải chỉ vì bộ dáng của đối phương ——
Người như vậy, trước mạt thế có thể coi là một người đẹp xuất sắc, càng không nói đến mạt thế.
Nhưng, điều càng khiến bọn họ trợn mắt há hốc mồm hơn chính là, áo blouse trắng trên người cô ấy….
Hình như là của tiến sĩ Lục mà?!
Mà lúc này, hai người dựa vào thực gần, lại có cảm giác hài hòa khó nói…
“A? Ừ.”
“Trợ lý Tống, chào, chúng tôi là…”
Mãi đến một lát sau, chạm phải ánh nhìn mát lạnh của Lục Tiêu, mấy người mới đột ngột phản ứng lại, vội không ngừng tự giới thiệu.
Mắt thấy cuộc trò chuyện kia, người đàn ông thanh tuấn cười nhạt một tiếng, xoay người, lưu loát duỗi đôi chân dài rời đi.
“… Thật ngại quá.”
Vân Khuynh thoáng nhìn thấy động tác của đối phương bèn lưu lại một câu cuối cùng, vội đi theo.
Tại chỗ.
Mấy người tựa như sống sót sau tai nạn đồng thời thở ra, lại nhịn không được nói.