Vân Khuynh con ngươi co lại, còn chưa kịp phản ứng đã bị Lục Tiêu ôm vào ngực.
Giây phút tiếp xúc với nhau nàng mới cảm nhận được cơ thể gầy nhom của hắn lại kiên cố và ấm áp đến thế.
Khí tức sạch sẽ đến tận cùng bao quanh thân nàng, hắn cẩn thận ôm lấy, tư thế mập mờ, cúi người…
Nhẹ nhàng đặt cô gái lên bàn mổ.
Vân Khuynh: “….”
Nàng cũng hiểu, Lục Tiêu hoàn toàn coi nàng là vật thí nghiệm để xử lý.
Vân Khuynh đang suy tư, lòng bàn tay khẽ ngưng tụ hơi nước, định dọn dẹp sạch đống vết máu còn sót lại.
Nhưng mà.
Tiến sĩ Lục nào đó nhíu mày anh tuấn, nghiêm túc nói: “Đừng động.”
Giây sau.
Người đàn ông đứng yên bên bàn mổ, cúi đầu, thỉnh thoảng đưa tay táy máy ổn định cô gái.
Tiếp theo, Lục Tiêu xoay người, không biết moi dụng cụ khử độc ở đâu ra, nhìn về phía vật thí nghiệm của hắn, chuẩn bị “thi công.”
“Ớ, chờ đã.”
Vân Khuynh cuối cùng cũng không nhịn nổi nữa mà đứng dậy: “Này, anh… đang định xử lý tôi đấy à?”
(editor: edit đến đây cứ ngồi tưởng tượng không biết sau này bác Lục định xin lỗi người yêu như nào, đối xử như này =))) mặc niệm cho tiến sĩ Lục)
Lục Tiêu kinh ngạc liếc nàng một cái: “Đương nhiên rồi.”
Hắn nói như chuyện đương nhiên, thoáng chốc lại nở nụ cười tiêu chuẩn.
“Cô yên tâm đi, tôi chưa bao giờ hạ đao nhầm.”
Người đàn ông nghiêm túc đảm bảo, trong đôi mắt nhìn chằm chằm về phía Vân Khuynh kia, ẩn sâu sự cuồng nhiệt.
Đối mặt với vật thí nghiệm hợp ý như này, hắn chắc chắn sẽ không phạm một sai lầm nào.
À.
Không biết giới hạn chịu đựng của đối phương là bao nhiêu. Liệu có nên thử không dùng thuốc mê không ta?
Tiến sĩ Lục đánh giá cô gái, trong não đã nghĩ ra 7749 phương án thí nghiệm.
Cũng trong khoảnh khắc đó, Vân Khuynh lạnh người.
Không được!
Nhất định phải xóa bỏ ý nghĩ định giải phẫu mình trong não người kia.
Chớp mắt.
Nàng động não, đột nhiên cười khẽ nói.
“Tiến sĩ Lục nhìn trúng khả năng tự hồi phục của tôi, định dùng cái này để nghiên cứu thuốc chữa ư?”
Ánh mắt của Lục Tiêu bỗng chốc ảm đạm.
Vân Khuynh tỉnh bơ đối mặt với đối phương, lại nói.
“Nếu như anh định nghiên cứu cái này…” Cô cười giễu.
“Tôi có thể nói thẳng công thức mạch ADN của năng lực này cho anh.”
“Ý cô là gì?”
Lục Tiêu nhếch môi mỏng, giọng nói lại mang theo áp lực lạnh lẽo.
“À,” Vân Khuynh cười xòa, “Tiến sĩ Lục nghe không hiểu thật à?”
Một giây sau.
Nàng nâng mắt, trực tiếp đối mặt với người đàn ông kia: “…Tôi đã bị thí nghiệm qua từ lâu rồi.”
Không gian tĩnh mịch.
Lục Tiêu thần sắc khó lường, không biết là có tin hay không.
Mà Vân Khuynh khẽ hạ mắt, đầu óc thanh tỉnh ——
Quả thực là như vậy.
Hôm nay, cái thân thể này chưa bị giải phẫu.
Nhưng cơn ác mộng kinh hoàng mà “Tống Vân Khuynh” nguyên bản từng trải qua đã đánh động đến nàng, sao lại không hiểu cảm giác đau khổ đó được?
Mà vị nữ bác sĩ thiên tài Tô Mân kia quả thực đã nghiên cứu ra công thức phân tử của khả năng tự chữa bệnh của nguyên chủ, chẳng qua chưa kịp chuyển hóa thành thuốc thì đã quá tay giết chết nguyên chủ mà thôi.
Sau đó, Triệu Thành Nam dâng hiến một không gian tốt hơn trước, nguyên chủ – người lấy mạng đổi lại một dãy công thức phân tử ADN, cuối cùng thành trò cười.
Không ngờ bây giờ… lại thành lý do để nàng đối phó lại Lục Tiêu.