Nhưng trưởng tử của Lâu Kế Nghiệp, Lâu Mão, lại là kẻ bất tài, vất vả cả đời cũng chỉ làm đến chức tòng ngũ phẩm, nhưng hắn lại giỏi sinh con.
Sinh được ba người nhi tử cả, đều là những người trẻ tuổi nổi bật trong kinh thành, thanh danh hiển hách.
Đặc biệt là trưởng tử, thanh danh kia... Nhị tử làm tri phủ ở ngoài, tuổi trẻ đầy triển vọng.
Tam tử tuy chỉ là một ŧıểυ lại ở Hàn Lâm viện, nhưng "phi Hàn Lâm bất vi tể tướng", nếu có cơ hội cũng không phải không thể một bước lên trời.
Còn chuyện háo sắc, nam nhân mà, đó là chuyện thường tình.
Lúc lên đèn, Diệp Tiên Tiên được Thải Liên hầu hạ tắm rửa rồi ngồi xuống chiếc giường mỹ nhân cạnh cửa sổ.
Cô không bảo Thải Liên lui ra mà tự mình vê kim chỉ, so đo với hoa văn, hoa văn này là do cô vẽ chiều nay.
Kiếp trước, cô đã coi cả cuộc đời trước khi chết là quá khứ.
Tuy luôn sống trong khuê phòng, nhưng những hoa văn thịnh hành ở kinh thành cô cũng biết không ít, làm đẹp cho bản thân cũng là một loại vốn liếng.
Gió thổi qua cửa sổ hé mở mang theo hương thơm của hoa cỏ mùa xuân. Tai Diệp Tiên Tiên khẽ động đậy.
Đến rồi.
Tiếng bước chân từ xa đến gần.
Kiếp trước, Lâu Tư Chi cũng đến vào lúc này, khi đó cô vừa lo lắng vừa sợ hãi.
Cũng có chút oán hận, thà làm thê tử nghèo chứ không làm thiếp nhà giàu, rõ ràng có thể làm chính thất phu nhân nhưng lại bị hắn ép vào phủ, sao có thể không oán?
Nhưng oán hận cũng chỉ dám giữ trong lòng, không dám thể hiện ra ngoài.
Thời gian trôi qua, đành cam chịu số phận.
Nhưng bây giờ...
Lâu Tư Chi ung dung bước vào phòng, nhưng rất nhanh, vẻ mặt lười biếng của hắn dần biến mất, thay vào đó là sự kinh diễm.
Hình ảnh trước mắt như làn gió thổi qua cánh đồng lúa mạch, gợn sóng lan tỏa trong đôi mắt.
Đồng tử Lâu Tư Chi phản chiếu bóng dáng mảnh mai, yểu điệu của thiếu nữ trong bộ váy áo màu hồng sen, đường cong kéo dài dưới lớp váy, vài sợi tóc mai bị gió thổi bay nhẹ mang một vẻ quyến rũ khó tả.
Cô có một khuôn mặt nhỏ nhắn tinh xảo, nhưng khuyết điểm duy nhất là trên khuôn mặt xinh đẹp ấy là không có chút nụ cười nào, cũng không phải lạnh lùng, mà là một sự tĩnh lặng như mặt hồ sâu.
Vẫn là khuôn mặt ấy, nhưng dường như có gì đó khác lạ, Lâu Tư Chi cũng không nói rõ được cảm giác này.
Nhưng Lâu Tư Chi sẽ không bận tâm tìm hiểu, nữ nhân mà, thích thì chiều chuộng, không thích thì bỏ mặc, trong phủ đâu thiếu các cô miếng ăn.
Lâu Tư Chi ngồi xuống bên cạnh Diệp Tiên Tiên.
Thải Liên dâng trà rồi đứng chờ hầu hạ, cung kính nghe lời, chỉ có đôi mắt là quá linh hoạt, cứ nhìn chằm chằm Lâu Tư Chi.
Lâu Tư Chi phẩy tay: "Lui xuống."
Kim chỉ đã xâu xong, Diệp Tiên Tiên làm việc của mình, không xen vào.
Chính là nam nhân này đã hủy hoại cả đời cô.
Thải Liên lui ra ngoài, trong phòng yên tĩnh trở lại. Lâu Tư Chi nhìn sườn mặt dịu dàng của Diệp Tiên Tiên, trong lòng ngứa ngáy, đưa tay ôm lấy vai cô rồi đẩy khung thêu sang một bên, ghé sát tai cô, nói:
"Vào phủ rồi, đã quen không?"
Có lẽ vì tâm lý quá mâu thuẫn, khi Lâu Tư Chi đến gần, Diệp Tiên Tiên không có phản ứng mạnh mẽ về mặt thể xác.
Đối với cô, đây tuyệt đối là tin tốt. Hơi né tránh điểm nhạy cảm, Diệp Tiên Tiên ngước mắt nhìn hắn: "Nếu ta nói không quen, chàng sẽ đưa ta về sao?"
Lâu Tư Chi không tin sau khi được hưởng phú quý trong phủ, cô còn muốn quay về căn nhà tồi tàn ấy.
Chỉ cho là cô đang làm nũng, hắn đưa tay vào trong vạt áo, mân mê áo lót, xoa nắn núm vυ" đang dần cương cứng dưới bàn tay hắn.
"Đừng nói lời ngốc nghếch, đêm đã khuya, nghỉ ngơi thôi!"
Thủ pháp của hắn rất thành thạo, dù Diệp Tiên Tiên cố gắng kiềm chế cũng không khỏi có chút mềm nhũn.
Cô không biết có nên dùng mạng sống quý giá này để lãng phí cho kẻ cặn bã như Lâu Tư Chi hay không, cứ từ từ, cô cần thời gian.
Nếu thân thể thật sự không chịu nổi thì đành chịu, nhưng không hiểu sao, chỉ cần tưởng tượng đến việc bị Lâu Tư Chi đè xuống, Diệp Tiên Tiên lại thấy buồn nôn.
Lâu Tư Chi áp sát cô, vật cứng rắn giữa háng chọc vào người cô khiến Diệp Tiên Tiên cảm thấy vô cùng chán ghét.
Chưa hết, tên khốn Lâu Tư Chi này còn đặt tay cô lên chỗ đó, bắt cô sờ soạng.