Lúc dải lụa trắng siết chặt cổ, Diệp Tiên Tiên không giãy giụa, nhưng đôi mắt lại mở trừng trừng.
Chết không nhắm mắt!
Đêm khuya, tuyết lớn rơi lả tả, lạnh thấu xương.
Tuyết rơi nhiều ngày không dứt, sắc trắng bao phủ trời đất, cũng bao phủ cả thi thể, chôn vùi dưới lớp tuyết dày.
…
Chiếc kiệu nhỏ được khiêng từ cửa hông phủ Lâu gia vào hậu viện của nhị phòng.
Nha hoàn Thải Liên vén rèm kiệu, đỡ thiếu nữ đang ngồi ngay ngắn bên trong xuống, sai bảo bà tử thô kệch duy nhất trong viện bê hòm xiểng trong kiệu vào tây phòng.
Khi đỡ thiếu nữ vào phòng, Thải Liên bưng nước tới hầu hạ cô rửa mặt, miệng không ngừng nịnh nọt:
"Ngài thật có phúc, vừa tới đã được ở Thanh Liên viện này. Xuân di nương hầu hạ tam thiếu gia nhiều năm mà cũng chỉ cùng Liễu di nương ở chung Lâm Thủy tạ. Nếu ngài chiếm được lòng tam thiếu gia, lại sớm sinh quý tử thì phúc khí của ngài muôn đời hưởng không hết!"
Thiếu nữ không đáp lời cũng không ngắt lời, trên mặt vẫn giữ nụ cười nhạt.
Đợi cô ta nói xong, mới nhẹ nhàng mở miệng:
"Ta hơi mệt, muốn nghỉ ngơi một lát, ngươi ra ngoài trước đi. Nếu không có việc gì quan trọng thì đừng làm phiền."
Thải Liên thấy ngũ di nương mới tới nhìn thì hiền lành nhưng lại ngốc nghếch, không giống người có chủ kiến, trong lòng có chút không vui, cũng không dài dòng, khẽ hành lễ rồi lui ra.
Cô ta vừa đi, nụ cười nhạt trên mặt thiếu nữ liền biến mất, cô nhìn chằm chằm đồ đạc trong phòng, đầu ngón tay mềm mại xoa lên bàn trang điểm.
Trong gương đồng, khuôn mặt thiếu nữ hơi mờ ảo.
Khuôn mặt tinh xảo cùng với đuôi mắt hơi cụp xuống khiến cô trông có vẻ nhu nhược, thuần khiết vô hại.
Đầu ngón tay xoa lên chiếc cổ thon thả, nơi đó dường như vẫn còn lưu lại cảm giác đau đớn, ngạt thở khi bị siết chặt.
"Ta đã trở lại, các ngươi đừng hòng sống yên ổn."
Diệp Tiên Tiên lẩm bẩm, đáy mắt hiện lên nụ cười lạnh lẽo không phù hợp với vẻ ngoài, nếu có người nhìn thấy chắc chắn sẽ sởn tóc gáy.
Đúng vậy, cô là Diệp Tiên Tiên, bị người ta hãm hại đến chết, một tấm chiếu rách là nơi an nghỉ cuối cùng của cô.
Nhưng người rõ ràng đã chết, mở mắt ra lại thấy mình đang ngồi trong kiệu hoa được khiêng vào phủ Lâu gia mười năm trước.
Cô không biết nên định nghĩa sự biến đổi quỷ dị này như thế nào, chỉ coi đó là trời cao thương xót cho cô cơ hội trả thù.
Cô vốn là khuê nữ nhà thường dân ở chân núi phía Tây thành, chỉ vì một lần giặt đồ bên sông mà gặp Lâu Tư Chi, tam công tử Lâu gia đi săn trên núi.
Vì dung mạo xinh đẹp mà bị hắn để ý, mấy ngày sau liền sai bà mối đến dạm hỏi, Lâu gia thế lực lớn như núi, dân thường như cô làm sao dám cãi lời?
Ngày vào phủ, Thải Liên nói những lời y hệt như vừa rồi, lúc đó cô mới đến, không nơi nương tựa, trong lòng khó tránh khỏi lo lắng.
Nghĩ rằng trong phủ nhiều việc phải nhờ cậy nha hoàn bên cạnh, đối với Thải Liên tuy không phải tình tỷ muội, nhưng cũng có thể dựa dẫm.
Chính cô đã cầu xin Lâu Tư Chi tha thứ cho đệ đệ của Thải Liên khi hắn phạm lỗi.
Nếu không phải vô tình nghe được Thải Liên nói chuyện phiếm với các nha hoàn khác, cô cũng không biết trong mắt bọn họ, cô chỉ là một con nhỏ nhà quê.
Sau đó, bọn họ coi cô như bàn đạp, nhân lúc nguyệt sự cô đến, Thải Liên đã toại nguyện bò lên giường Lâu Tư Chi.
Nhưng cho đến khi cô chết, Thải Liên vẫn chỉ là một ŧıểυ nha hoàn.
Móng tay Diệp Tiên Tiên cào lên mặt gương một vết xước xấu xí, đúng vị trí cổ của cô, "Được sống lại, thật tốt!"
Gia tộc Lâu gia phất lên từ trăm năm trước, khi đó ngoại tổ phụ của Lâu gia, Lâu Trân chỉ là một hương thân bình thường, cùng người khác hợp tác buôn da thú ở phương bắc, tích lũy được khối tài sản lớn.
Có tiền liền nghĩ xa hơn, cho mấy đứa nhi tử đi thi cử, trong đó có một người con đã thi đỗ tiến sĩ, lại có tiền mở đường, quan lộ thẳng tắp. Từ một ŧıểυ quan thất phẩm leo lên chức tứ phẩm ở kinh thành.
Người này chính là nhị lão gia Lâu gia, Lâu Kế Nghiệp, những chi khác thì quản lý việc vặt trong tộc hoặc làm quan ở các nơi.
Dần dần hình thành nên gia tộc danh giá trăm năm.
Người đời thường nói, nhất mệnh, nhì vận, tam phong thủy, tứ tích âm đức, ngũ đọc sách, Lâu Kế Nghiệp đều chiếm cả.