Một mĩ nhân như thế lại bị bỏ bê, Lâu Đức thấy thật đáng tiếc.
Nghĩ đến chuyện mấy tháng nay không được như ý, lại nhìn thiếu nữ xinh đẹp trước mắt, Lâu Đức liếʍ môi, sắc tâm nổi lên.
Thầm nghĩ: Dù sao công tử cũng không hưởng dụng được mỹ nhân, chi bằng hắn thay công tử "vất vả" một phen.
Chính vì suy nghĩ này, Lâu Đức tiến về phía Diệp Tiên Tiên.
Diệp Tiên Tiên thấy hắn đến, dừng tay quét tuyết, hỏi: "Có việc gì sao?"
Giọng nói mềm mại mang theo vẻ ngây thơ của thiếu nữ.
Lâu Đức gọi cô, "Diệp tam nương."
Diệp Tiên Tiên ngạc nhiên nhìn hắn, "Ngươi biết ta?"
Lâu Đức không giải thích, bước nhanh về phía cô.
Nơi đây vắng vẻ càng khiến Lâu Đức thêm to gan.
Hắn sải bước lên trước, một tay bịt miệng Diệp Tiên Tiên một tay ôm eo cô, định kéo cô đến chỗ kín đáo.
Đến lúc đó nhét giẻ vào miệng cô, muốn làm gì thì làm.
Nhưng Diệp Tiên Tiên đã đề phòng hắn, sao có thể để hắn được như ý, hơn nữa vị trí này cũng là do cô cố tình chọn.
Cách mai phục tuy cũ, nhưng bắt được thỏ thì vẫn là cách hay.
Nhanh hơn Lâu Đức một bước, cô ôm lấy thân cây mai bên cạnh.
Tuyết trên cành rơi xuống rào rào, dính vào làn da trần trụi, lạnh buốt.
Lâu Đức thấy lạ là Diệp mỹ nhân không hề giãy giụa, chỉ ôm chặt thân cây không buông.
Giằng co một hồi, Lâu Đức không làm gì được cô, nhưng dù sao đây cũng là ban ngày ban mặt, cho dù to gan đến đâu hắn cũng phải kiêng dè có người đi qua.
Nghĩ bụng dù không "làm" được mỹ nhân, chiếm chút tiện nghi cũng tốt.
Hắn đưa tay sờ soạng ngực Diệp Tiên Tiên, xoa nắn.
Cô vẫn im lặng, Lâu Đức đắm chìm trong cảm giác mềm mại.
Bỗng nhiên, mỹ nhân vốn im lặng bắt đầu giãy giụa kịch liệt, miệng bị bịt kín phát ra tiếng "ưm ưm".
Lâu Đức chỉ nghĩ cô giả vờ nên không để ý, vẫn sờ soạng ngực cô, môi hôn loạn xạ lên cổ cô, say mê trong mùi hương cơ thể.
Diệp Tiên Tiên nắm chặt tay, liếc mắt về phía Lâu Thương Chi đang đi tới, ánh mắt lóe lên, giãy giụa mạnh hơn.
Cô cắn mạnh vào tay Lâu Đức.
Nhân lúc hắn đau đớn buông tay, Diệp Tiên Tiên gọi to, "Công tử..."
Lâu Đức giật mình, tưởng cô giả vờ giả vịt, nhưng vừa ngẩng lên đã thấy đại công tử mặt lạnh như băng đang sải bước về phía này.
Ánh mắt Lâu Thương Chi chỉ lướt qua cũng khiến Lâu Đức run rẩy, thầm kêu xui xẻo, chỉ mong đại công tử sẽ không vì một nha hoàn nhỏ bé mà ra mặt.
Hắn vội buông tay định bỏ chạy.
"Trói hắn lại."
Giọng Lâu Thương Chi lạnh lùng, âm trầm.
Ai hiểu hắn đều biết sẽ có kẻ xui xẻo.
Hai tùy tùng lập tức đuổi theo Lâu Đức.
Thuộc hạ bên cạnh Lâu Thương Chi sao có thể là kẻ tầm thường, chỉ vài chiêu đã khống chế được Lâu Đức, trói lại rồi ném xuống chân Lâu Thương Chi.
Lâu Đức không ngừng cầu xin tha thứ:
"Đại công tử tha mạng, ŧıểυ nhân từ nhỏ đã hầu hạ tam công tử, không có công lao cũng có khổ lao..."
Lấy tam đệ ra uy hiếp hắn?
Lâu Thương Chi cười lạnh, mọi việc lớn nhỏ trong phủ hắn đều nắm rõ, huống hồ kẻ này thường xuyên xuất hiện bên cạnh tam đệ, sao hắn không biết.
Nghe nói tên này cũng có chút bản lĩnh, nhưng nếu không phạm đến hắn, hắn cũng mặc kệ, nhưng nếu dám động đến hắn hoặc người của hắn thì chỉ có thể tự cầu nhiều phúc.
"Còn nói nhảm, đưa đến mật hình đường."
Mật hình đường, nghe nói máu chảy thành sông, vào đó còn sống trở ra sao?
Lâu Đức ngồi phịch xuống đất, run rẩy sợ hãi.
Hai tùy tùng phối hợp, một người giữ gáy Lâu Đức, một người tát tai, tiếng tát chát chúa vang lên.