Dù Khương Mân Cẩn văn dốt võ nát, nhưng bản lĩnh gây chuyện thuộc hàng nhất đẳng.
Mỗi tháng Khương Lộ Dao thu dọn tàn cuộc cho hắn đến ba bốn làn.
- Trừ ca ca bị Triệu vương bắt giam, còn có người khác không?
Pháp không trách chúng, nhiều người lực lớn, Khương Lộ Dao nghĩ nếu kéo bè kéo lũ đi đánh nhau, thì Triệu vương sẽ không chỉ bắt được một mình hắn...
Mạt Lị muốn nói lại thôi, cẩn thận mài mực, không dám nhìn ŧıểυ thư nhà mình, cúi đầu nói:
- Nô tỳ nghe người báo tin nói, Triệu vương điện hạ chỉ bắt được thiếu giai
Rắc một tiếng, Khương Lộ Dao bẻ gãy bút lông trong tay, ca ca, hắn quả thực là thân ca ca của nàng!
- ŧıểυ thư bớt giận.
- Ta có giận sao?
Khương Lộ Dao cười như không cười hỏi lại, nghiến răng nghiến lợi:
- Ta không giận chút nào!
Tính tình huynh trưởng, nàng rất rõ, nhưng cũng không chịu nổi hắn năm ngày ba bữa giày vò!
- Nhị thiểu gia vẫn chờ ŧıểυ thư... Người bớt giận, nếu chuyện này để nhị lão gia biết, không biết nhị lão gia ra sẽ làm ra chuyện gì nữa... Tuy nhị lão gia cũng không quá quan tâm...
Mạt Lị nói câu này là muốn nhắc nhở Khương Lộ Dao, tuy phụ thân nàng toàn đem chuyện phiền phức quăng cho nàng.
Nhưng chính hắn cũng là đại phiền toái, có khi hắn sẽ nóng đầu tự mình ra trận... Vì hắn, chuyện bé xé ra to không thể vãn hồi.
Một vị ca ca hoàn khố, Khương Lộ Dao còn có thể cắn răng ứng phó.
Nếu thêm một lão nam nhân vĩnh viễn ở thời kỳ trung nhị, Khương Lộ Dao sẽ sụp đổ mất.
Bởi vậy, dù có lúc nàng nói là oán hận phụ thân đại nhân mặc kệ mọi chuyện, nhưng ở trong lòng Khương Lộ Dao lại âm thầm may mắn vì hắn không quan tâm.
Khương Lộ Dao cũng không nói gì nữa, tĩnh lặng trầm ngâm một lúc mới nhấc bút lông lên bắt đầu viết.
Một đám chữ thanh tú ngay ngắn viết lên tờ giấy Tuyên Thành... Xuyên qua đã ba năm, dù Khương Lộ Dao viết chữ bằng bút lông không quá đẹp, nhưng cũng có thể xem.
Nàng đọc một lượt, đợi cho mực khô, đưa thư cho Mạt Lị:
- Sai người lập tức đưa tới Triệu vương phụ, giao cho nhị vương tửỉ
Càu nhị vương tử xin Triệu vương tha thứ không dễ được, nhưng nhờ hắn chuyển cho Triệu vương một phong thư sẽ không quá khó khăn.
Khương Lộ Dao tính toán cẩn trọng, thư viết cho Triệu vương cũng rất khẩn thiết, cứng mềm đủ cả.
Triệu Vương điện hạ cũng không muốn mạo hiểm mà khiến thái hậu không vui, mà nháo loạn càng lớn, chuyện bọn họ kéo bè kéo lũ đánh nhau giữa ngày Phật đản!
Lo lắng ca ca gây họa, trừ phong thư viết cho Triệu vương, Khương Lộ Dao viết thêm một mảnh giấy nhỏ, nhắc nhở huynh trưởng Nghiên cứu vấn đề làm sao thoát tội...
Xem đi xem lại, không thấy lỗ hổng nào, Khương Lộ Dao đưa cho Mạt Lị.
Ở Vĩnh Ninh hầu phủ chi thứ hai có địa vị không cao, hạ nhân cũng ít, bên người Khương Lộ Dao chỉ có Mạt Lị và Liên Hương.
So với đám tỷ muội trong phủ bên người có bốn đại nha hoàn, năm sáu nha hoàn nhị đẳng, một đám ŧıểυ nha hoàn, thì tình cảnh của Khương Lộ Dao có chút quẫn bách.
Cũng may Khương Lộ Dao có tư tưởng của người hiện đại, tuy không đến mức đối xử với bọn nha hoàn cái gì mà người với người trời sinh ngang hàng.
Nhưng trước giờ nàng cũng không thể nào thích cuộc sống tiền hô hậu ủng của đám ŧıểυ thư.
(Yul: tiền hô hậu ủng nghĩa là có đoàn người đi trước dẹp đường, phía sau là hộ vệ, uy nghi, rầm rập)
Dù ở cổ đại, linh hồn nàng vẫn như cũ có một nét độc lập của mỹ nhân hiện đại.
Trừ chuyện thích ứng với cuộc sống cổ đại, Khương Lộ Dao còn tận sức giải quyết phiền phức mà phụ mẫu huynh trưởng gây ra.
Cho nên tính độc lập, tự chủ, cùng cách ứng biến tăng lên rõ ràng, cuộc sống của ŧıểυ thư cổ đại cũng không mài mòn được tính chất đặc biệt ẩn sâu trong linh hồn nàng.
Ngược lại còn đem một Khương Lộ Dao cường ngạnh, ích kỷ, lãnh đạm mài dũa thành dịu dàng, ôn thuận, coi trọng tình thân.
Trước kia nàng dùng tất cả vốn liếng, liều mạng bò lên phía trước, cuối cùng giành được vị trí cao nhất.
Nhưng trừ chuyện nàng được cấp dưới kính sợ, thì không có ai ủng hộ nàng, cũng không có người thân nào chúc mừng nàng, tự hào vì nàng.
Bây giờ không giống vậy, tuy phụ mẫu huynh trưởng thực khiến người ta lo lắng, nhưng bọn họ cùng giúp đỡ lẫn nhau, là người một nhà.
Khương Lộ Dao có được rất nhiều thứ mà ở hiện đại nàng từng khát càu.
- ŧıểυ thư; không xong ròi, không xong ròi.
Mạt Lị vừa đi đã quay lại, nghiêng ngả lảo đảo chạy vào phòng, trên trán đầy mồ hôi, hổn hển nói:
- Người mau đi xem một chút, nhị lão gia... Đi Triệu vương phủ!
- Cái gì? Ngươi nói ai đi Triệu vương phủ?
- Lúc nô tỳ để ca ca nô tỳ truyền tin, vừa vặn đụng phải nhị lão gia đang xách lồng chim về phủ... Hình như hôm nay nhị lão gia thắng, tâm tình tốt lắm, còn uống mấy chén... Sau đó nhị lão gia hỏi ca ca nô tỳ làm cái gì.
Mạt Lị nuốt nuốt nước miếng:
- ŧıểυ thư cũng biết, ca ca nô tỳ là người thành thật, hỏi gì nói đó...
Khương Lộ Dao nắm chặt tay áo, xụ mặt hỏi:
- Sau đó?
- Ngày xưa nhị lão gia toàn mặc kệ chuyện của nhị thiếu gia, hôm nay... Nhị lão gia lại nói, sẽ đích thân đi Triệu Vương phủ đòi người, cũng nói chuyện này giao cho nhị lão gia... Nhị lão gia nói không muốn ŧıểυ thư làm lụng vất vả!
- Hắn coi Triệu vương phủ là chỗ nào? Là quán rượu tùy hắn lăn lộn khóc lóc la hét?
Khương Lộ Dao chưa kịp oán giận, đã vội vàng chạy ra ngoài, nàng phải đuổi theo phụ thân...
Cũng phải đa tạ cái Đại Minh triều hư cấu này, Khương Lộ Dao cũng như những cô gái danh môn khác không cần bó chân, hơn nữa dân chúng cũng không quá hà khắc.
It nhất các vị tiếu thư, tức phụ có thế tản bộ trên phố, dĩ nhiên vấn đề trinh tiết, đám nam nhân cũng cực kỳ coi trọng.
Nếu đêm động phòng, tân nương tử không có lạc hồng, không chỉ nɠɵạı gia xấu hổ, mà tân nương cũng bị biếm thành thiếp thất, làm nô dịch cho phu gia.
Bất quá, nữ nhân tái giá sẽ không tính.
Ở Đại Minh triều, nữ tử có thể tái giá, cũng có thể cùng cách, chính là tái giá hay cùng cách cũng thế, chung quy cũng không phải là chuyện gì tốt đẹp.
Rất ít phát sinh ở tầng lớp huân quý danh môn, ngược lại ở tầng lớp thương hộ, địa chủ lại thường phát sinh.
Khương Lộ Dao gấp gáp đuổi theo, tuy nàng đã cố hết sức chạy tới cửa hầu phủ, cũng chỉ nhìn thấy bóng lưng của phụ thân đang cưỡi ngựa chạy đi...
Lúc này đột nhiên nổi lên một cơn gió nhẹ, càng khiến bóng lưng phụ thân nàng thêm đìu hiu!
- Phong tiêu tiêu hề, dịch thủy hàn, tráng sĩ nhất khứ hề, bất phục phản!
(Yul: bài thơ này nói về Kinh Kha lúc đi ám sát Tần Thủy Hoàng.
Gió đìu hiu, sông Dịch lạnh lùng,
Tráng sĩ một đi không trở về!)
Không biết sao, Khương Lộ Dao nhịn không được mà thì thào câu thơ kia.
Nàng có thể chắc chắn, lần này Khương Thừa Nghĩa đi Triệu Vương phủ, không chỉ không cứu được nhi tử ra ngoài, không chừng chính hắn cũng bị Triệu Vương đánh cho một trận...
Lão đại, người có thể yên tĩnh một chút được không?
Khương Thừa Nghĩa chỉ là ngũ phẩm viên nɠɵạı lang, hắn lại dám quang minh chính đại đánh tới cửa Triệu vương phủ, đây không phải là tìm khích thích sao?
- Nhị tỷ tỷ...
Khương Lộ Dao nghe tiếng nhìn lại, mới thấy trước cửa hầu phủ đỗ hai cỗ xe ngựa lộng lẫy.
Khuôn mặt xinh đẹp, tươi cười ngọt ngào ở sau cửa sổ xe ngựa, giữa đôi lông mày tinh xảo thoáng hiện một nét vui sướиɠ khi người gặp họa:
- Nhị bá phụ lại gây chuyện? Tổ mẫu cố ý sai ta ra đây hỏi xem, là có chuyện gì?
Không phải các nàng đi thôn trang nghỉ mát sao? Sao còn chưa đi?
Tuy Khương Lộ Dao không muốn để cho mấy vị đường tỷ muội này chế giễu, nhưng nếu đụng phải, nàng cũng không cảm thấy mất mặt.
Người ngoài chỉ thấy phụ mẫu, huynh trưởng không có tiền đồ, nhưng thật ra ở chi thứ hai, cuộc sống của nàng an ổn thoải mái, chưa từng lục đục hay đích thứ phân tranh.
Những phòng còn lại, ngày ngày trôi qua tuyệt đối không có hài hòa như nhị phòng.
Thúc phụ, bá phụ của nàng đều có ŧıểυ thiếp, sao có thể không có mâu thuẫn?
Vị ŧıểυ mỹ nhân tươi cười ngọt ngào xinh đẹp này là đích nữ của tam phòng, tên là Khương Lộ Châu, nàng còn có một vị muội muội thứ xuất Khương Lộ Linh.
Khương Lộ Linh là ngũ ŧıểυ thư của hầu phủ, năm nay mười ba tuổi, chỉ kém Khương Lộ Dao một tuổi.
Đích nữ tam phòng tam ŧıểυ thư Khương Lộ Châu, tứ phòng chỉ có một nữ nhi duy nhất, là đích nữ Khương Lộ Kỳ tứ ŧıểυ thư.
Các nàng bằng tuổi Khương Lộ Dao, chỉ là Khương Lộ Dao sinh tháng ba, lớn hơn một chút, cho nên làm nhị ŧıểυ thư.
Khương Lộ Dao thản nhiên cười:
- Ca ca ta đến Triệu vương phủ làm khách, phụ thân ta đi đón về, kính mong tam muội muội báo cáo cho tổ mẫu biết, nhị phòng đều bình an, tổ mẫu chớ có lo lắng cho phụ thân ta.
Ai thèm quan tâm cái nhị lão gia tham ăn chờ chết?
Khương Lộ Châu bĩu môi, nói gì chứ? Dựa vào phẩm chất của nhị ca mà có thể được Triệu vương phủ mời đến làm khách? Lừa ai?
- Nhị tỷ tỷ có tâm, có điều nhị tỷ tỷ rảnh rỗi cũng phải nhớ đi thăm tổ mẫu, lâu rồi tỷ tỷ chưa có đi thỉnh an đâu.
- Tuy mỗi ngày ta cùng mẫu thân đều tới viện của tổ mẫu sớm chiều thăm nom, nhưng tính ra vẫn không hiếu thuận bằng việc ở bên cạnh hầu hạ, tam muội muội nhắc nhở rất đúng, chắc chắn ta sẽ thường xuyên tới chăm sóc, bầu bạn bên cạnh tổ mẫu, chẳng phải tổ mẫu thích nghe cầm khúc Hữu Sở Tư nhất sao? Cầm khúc này ta gảy được nha.
Khương Lộ Dao híp mắt cười cảm tạ Khương Lộ Châu nhắc nhở, nếu nàng thật sự đến bên người tổ mẫu, ai bị lạnh nhạt còn chưa biết đâu.
Ngay cả trên dưới chi thứ hai cực phẩm như vậy mà nàng còn cân được, đối phó với lão phu nhân có gì phải sợ?
Coi như chi thứ hai không có cơ hội thừa tước, tạo ra một chút phiền toái cho mấy phòng còn lại, Khương Lộ Dao chắc chắn làm được.
Sống hai thế còn không hơn một đứa nhóc mười bốn tuổi sao?
Ở hiện đại, Khương Lộ Dao dựa vào bản lĩnh của mình mà dốc sức làm nên đại sự.
Nàng không dám nói sẽ đấu thắng vị lão bà dày dặn kinh nghiệm trạch đấu, nhưng để nàng cùng với đám người như Khương Lộ Châu tranh thủ tình cảm với lão phu nhân, quả thật giống như đã sống hai kiếp còn bắt nạt trẻ con.
Bởi vậy, đối xử với đám đường tỷ muội này, Khương Lộ Dao vẫn luôn tuân theo quy tắc người không phạm ta, ta không phạm người.
(Yul: đường tỷ muội hoặc đường ca đệ là chỉ anh chị em bên nội.)
Khương Lộ Châu muốn đạp lên đầu nàng? Muốn ăn hiếp phụ mẫu ca ca cực phẩm của nàng?
Không có cửa đâu!
Khuôn mặt yêu kiều như hoa như ngọc của Khương Lộ Châu méo xẹo, Khương Lộ Dao nhẹ nhàng xoay người đi vào hầu phủ...
Bị nàng khinh thường, khiến cơn tức từ trong lòng Khương Lộ Châu bốc lên cao, cáo trạng!
Nhất định phải nói chuyện Khương Lộ Dao hành động nói năng càn rỡ cho tổ mẫu biết!
Ở Vĩnh Ninh hầu phủ, làm chủ không phải là vị tổ phụ Vĩnh Ninh hàu đang đau ốm nằm giường, mà là Gia Mẩn quận chúa, tổ mẫu của các nàng!
Cả đời tổ mẫu không có nhi tử, nhưng ở hầu phủ không ai dám trái ý nàng!