Phụ thân ham chơi, mẫu thân keo kiệt, tham bạc, ca ca là hoàn khố công tử, mê sắc.
Khương Lộ Dao hối hận vạn lần, sao nàng lại xuyên nhầm chỗ, có một nhà cực phẩm như vậy, làm sao có thể vượt khó, hưởng phú quý?
Chính kịch, đồng đội quá nát.
Phú quý kịch, nàng không có duyên.
Tranh đấu kịch, nàng không đủ IQ.
Giúp phụ kịch, phụ thân nàng rất nhị hóa ham chơi.
Đỡ huynh kịch, ca ca của nàng quá hoàn khố.
Nàng chỉ có thể ở trong hầu phủ ngày ngày đốc thúc phụ thân, kiềm chế nương tham bạc, hoàn khố ca bớt gây họa, làm tròn bổn phận nhân vật quần chúng.
Còn bến đổ cuối cùng của nữ nhân... thành thân, Khương Lộ Dao trợn mắt, gả cho ai mà chẳng phải gả?
Một ngày nào đó, bánh nướng có nhân từ trên trời rơi xuống, phú quý ngập trời đập trúng nàng.
Một tờ hôn ước, nàng làm thế tử phi, sắp được hưởng thụ vinh hoa phú quý, ai ngờ kịch bản lại chuyển biến điên đảo.
Nàng đấu tranh với số phận, nghịch thiên cải mệnh, lật đổ kịch bản, giành được cả đời gấm vóc vinh hoa.
Hắn nói:
- Dao Dao cho bổn vương một cơ hội làm người lương thiện.
Khương Lộ Dao:
- Ta dùng cả đời chỉ để chứng minh một câu, người nhất định thắng thiên!
Nữ phụ nói:
- Sao lúc trước ta không nhìn thấy hào quang của hắn?
Nhân chi sơ, tính bổn thiện, người tốt người xấu chỉ cách nhau trong gang tấc
Đình viện thâm sâu, bóng người ẩn hiện dưới tàng cây, ánh nắng rực rỡ chiếu rọi.
Buổi trưa yên tĩnh, mà Khương Lộ Dao lại hết sức bực bội.
Cảnh xuân xanh biếc tươi tốt trước mặt cũng không thể xua tan tức giận trong lòng nàng.
Khương Lộ Dao vung tay áo, không đè nổi cơn tức, bộc phát:
- Hắn muốn đi tìm chết liên quan gì đến ta? Hắn đã không sợ chết, ta còn ngại chôn?
Nha hoàn Mạt Lị há miệng mấp máy:
- ŧıểυ thư...
Dung mạo Khương Lộ Dao thanh tú, lông mày lá liễu, mi dài cong vút, đôi mắt lấp lánh như sao.
Dáng người mảnh mai, toàn thân y phục trang nhã càng tăng thêm vẻ thanh tao của nàng.
Lúc này, nàng ở trong mắt nha hoàn thân cận của mình, chính là bạo long phun lửa, há miệng phát tiết:
- Ngươi tính cho ta, riêng cái tháng này hắn đã chọc bao nhiêu phiền toái? Uống rượu thanh lâu cũng thôi, ta coi như hắn giúp đỡ danh kỹ, dù sao lấy lá gan của hắn cũng không dám ở thanh lâu qua đêm, chẳng qua là khoe khoang với đám hoàn khố của hắn mà thôi! Thể mà hấn lại dám kéo bè kéo lũ đi đánh nhau! Vì một nữ tử lưu lạc hòng tràn mà kéo bè kéo lũ đánh nhau!
Khương Lộ Dao xoa trán, đau đớn rêи ɾỉ:
- Càng quá đáng là, hắn đánh thua cũng không nói, lại bị Triệu vương điện hạ bắt được! Triệu vương điện hạ là người dễ chọc? Hắn chính là lão đại cầm đầu đám hoàn khố trong kinh thành có biết không hả?
- ŧıểυ thư, nếu không mau nghĩ cách cứu thiếu gia... Thiếu gia sẽ bị Triệu vương điện hạ đánh gãy chân!
Mạt Lị nhẹ giọng an ủi Khương Lộ Dao:
- Nhị lão gia và nhị phu nhân.. Chưa chắc có thể trông cậy được, lão phu nhân còn có thể nói được mấy câu, nhưng chỉ sợ lão phu nhân sẽ không quan tâm đến chuyện của thiếu gia...
- Lão phu nhân đã bị các vị ŧıểυ thư dỗ tới thôn trang nghỉ mát rồi.
Liên Hương đứng bên cạnh Mạt Lị nói tiếp:
- Lúc nãy nô tỳ mới nhìn thấy tam ŧıểυ thư và tứ ŧıểυ thư...
Khương Lộ Dao nói:
- Không cằn nói nữa! Dù sao cũng không có phần của chi thứ hai chúng ta!
Cha nàng là nhị lão gia, nàng đứng thứ hai trong đám tỷ muội trong phủ, ở nɠɵạı gia, mẫu thân nàng cũng là nhị ŧıểυ thư, ca ca nàng là Vĩnh Ninh hầu phủ nhị thiếu gia!
Nhị... Nhị... Cái gì cũng nhị là thế nào?
Liên Hương phe phẩy quạt cho Khương Lộ Dao, khó chịu nói:
- Cũng tại nhị lão gia không thích đến trước mặt lão phu nhân, cơ hội thừa tước tốt như vậy... Nô tỳ nghe nói lão phu nhân rất bất mãn đại lão gia, nếu không tam phòng tam ŧıểυ thư, tứ phòng tứ ŧıểυ thư sao có thể ngoan ngoãn hiền thục ở trước mặt lão phu nhân như vậy?
Cơn gió lạnh thổi qua cũng không xua tan nóng giận trong lòng nàng, Khương Lộ Dao âm thầm tự nhủ, chắn chắn nàng xuyên, không đúng cách.
Đời này phụ mẫu Khương Lộ Dao khỏe mạnh, phụ thân không có ŧıểυ thiếp di nương.
Lại có một vị huynh trưởng có thể chống đỡ gia môn, hơn nữa nàng xuất thân từ Vĩnh Ninh hầu nhất mạch tương truyền.
(Yul: nhất mạch tương truyền là cha truyền con nối)
Đại Minh Văn Đế thịnh quốc phồn vinh, nàng cảm thấy kiếp này nhân sinh của nàng vô cùng tuyệt vời, thuận lợi, phú quý.
Không đợi Khương Lộ Dao cảm tạ trời cao... Không đợi nàng hưởng thụ phụ mẫu yêu thương chiều chuộng, huynh trưởng nâng niu, thái bình thịnh thế...
Nàng phát hiện hai kiếp làm người chính là mệnh khổ, phụ mẫu, huynh trưởng đều là Diệu nhân , nàng muốn bớt khổ một chút cũng không được!
Còn về huân quý danh môn Vĩnh Ninh hầu phủ, vẻ mặt Khương Lộ Dao khẽ ưu sầu, muốn làm nhân vật quần chúng cũng không dễ!
Vĩnh Ninh hàu, chính là tổ phụ của Khương Lộ Dao, một năm trước nhiễm bệnh, bệnh mãi không khỏi.
Mà Khương Lộ Dao đang ở Đại Minh triều cũng không phải là Đại Minh trong lịch sử.
Hoàng gia họ Triệu, đương kim hoàng đế, hiệu Văn Đế, năm nay gàn sáu mươi, dưới sự thống trị của hắn, Đại Minh quốc thái dân an, dân chúng phồn vinh.
Chế độ kế thừa của Đại Minh, lấy dòng chính làm chủ, nếu dòng chính không có trưởng tử, vậy chọn người tài hoa nhất trong số thứ tử để thừa kế tước vị, chứ không phải vô đích lập trưởng.
Tổ mẫu của Khương Lộ Dao là Vĩnh Ninh hàu lão phu nhân là nữ nhi của An Nhạc trưởng công chúa, biểu muội của đương kim hoàng đế, phong hào là Gia Mẩn quận chúa.
Cho nên tước vị Vĩnh Ninh hầu vẫn luôn ở trong tay lão phu nhân, ở trước mặt quý thê, Vĩnh Ninh hầu không có quyền lên tiếng.
Bởi vậy cho đến tận bây giờ, vị trí thế tử vẫn trống không, điều này khiến cuộc chiến tranh đoạt vị trí thế tử đã căng thẳng lại càng ác liệt hơn.
Lão phu nhân không thể sinh nở, vô tử vô nữ, hiện giờ tứ phòng đều là thứ xuất, bởi vậy tứ phòng...
Trừ chi thứ hai, cũng chính là phụ mẫu Khương Lộ Dao, thì đích tôn, tam phòng, tứ phòng đều liều mạng thể hiện năng lực cũng như tài hoa của chính mình trước mặt đích mẫu, nhi tử nữ nhi của bọn họ một đám lại một đám phục dịch lão phu nhân, nịnh hót tổ mẫu, hầu hạ tổ mẫu.
Khương Lộ Dao nhìn lão phu nhân trải qua những ngày thong thả, thoải mái hài lòng.
Nàng cảm thấy đời này của lão phu nhân không có thân sinh nhi nữ cũng không phải chuyện bất hạnh nhất...
Bởi vì còn có ba phòng tranh nhau ở trước mặt nàng làm hiếu tử hiếu tôn.
Lúc trước đại lão gia... Chính là đại bá của Khương Lộ Dao, có chức quan Cửu Khanh nhỏ nhất là Quang Lộc Tự Khanh.
Đại lão gia có khả năng kế thừa chức vị cao nhất. Nghe nói ngay cả tấu chương thỉnh phong, lão phu nhân cũng đã viết xong...
Đáng tiếc, cũng không biết vì cái gì, mà đại lão gia đắc tội lão phu nhân...
Hiện giờ để mặc tam lão gia là Thị Lang Hình Bộ và tứ lão gia làm thị giảng học sĩ ở Hàn Lâm viện có cơ hội!
(Yul: thị giảng học sĩ có trách nhiệm giảng dạy, thảo luận kinh điển)
- Ba năm...Tổ mẫu vẫn chưa định ra ai sẽ thừa tước, ta thấy tổ mẫu sẽ không dễ dàng hạ quyết định.
Khương Lộ Dao có cảm giác, lão phu nhân còn đang quan sát xem ai hiếu thuận hơn, ai thích hợp kế vị hơn!
Thật ra chi thứ hai cũng không phải không có cơ hội, nhưng so sánh với mấy phòng còn lại có số làm quan.
Phụ thân nàng Khương Thừa Nghĩa... Đến giờ vẫn chỉ là ngũ phẩm Viên nɠɵạı Lang, mà lại là chức quan dựa vào hoàng ân mới có được.
Khương Thừa Nghĩa đọc sách không được, kỵ xạ võ công cũng không thành.
Khương Lộ Dao mất ba năm mới hiểu rõ cái gọi là giang sơn dễ đổi, bản tính khó dời!
Không phải nàng không đốc thúc phụ thân càu tiến, đáng tiếc...
Đối với người đang cầm sách vở cũng có thể ngủ gật, đã ba mươi lăm tuổi đầu còn vô tích sự...
Nếu để cho hắn tham gia khoa cầu công danh chẳng thà giết hắn cho rồi!
Phụ thân chán ghét đọc sách luyện võ, chính hắn cũng không chịu cố gắng, cho dù sống hai kiếp thì Khương Lộ Dao cũng không nghĩ được biện pháp.
Cổ vũ, khích lệ, thúc giục, mưa dầm thấm đất... Đối với vị phụ thân chỉ biết ham ăn chờ chết này hoàn toàn không có tác dụng.
Khương Lộ Dao cũng nghĩ không thông, sao mấy cái phương pháp dùng để giúp phụ nổi danh trong ŧıểυ thuyết mà nàng từng đọc ở hiện đại, lại không dùng được?
Trước khi nàng xuyên đến, Khương Thừa Nghĩa là cái dạng gì, ba năm sau, vẫn là cái dạng ấy, không hề tiến bộ...
Cũng không thể nói hắn không có tiến bộ, tiến bộ duy nhất của hắn chính là đem phiền phức mà thê nhi gặp phải ném cho nữ nhi tài giỏi...Khương Lộ Dao!
Dạy dỗ phụ thân không được, mẫu thân Thẩm thị xuất thân không cao, lại còn đặc biệt yêu thích bạc.
Huynh trưởng lại là tên ăn chơi trác táng khó dạy... Bởi vậy Khương Lộ Dao bỏ luôn kế hoạch cải tạo chi thứ hai, chỉ còn ý nghĩ duy nhất là dốc lòng hưởng thụ phú quý.
Chỉ chờ Vĩnh Ninh hầu bệnh chết, tranh giành tước vị cũng kết thúc, các phòng phân gia xong, chi thứ hai sẽ mang theo phần tài sản của mình rời khỏi Hầu phủ.
Đối mặt với phụ huynh không biết phấn đấu, nương mười phần keo kiệt, Khương Lộ Dao chỉ cầu có thể khiến chi thứ hai rời xa phân tranh, làm một nhân vật quần chúng qua đường.
- ới... Ôi... Ổi...
Khương Lộ Dao thở dài, thở dài, tiếp tục thở dài, dù gì tước vị cũng không dính dáng đến chi thứ hai.
Cho nên Khương Lộ Dao rất ít lượn lờ trước mặt tổ mẫu, đối với chuyện tam ŧıểυ thư, tứ ŧıểυ thư có thể ở bên cạnh tổ mẫu, Khương Lộ Dao cũng không hâm mộ chút nào.
Lão phu nhân nhìn thì ôn tồn, hòa ái nhưng thực ra chính là một lão bà khó hầu hạ.
- Triệu Vương điện hạ có nói gì không? Ta nghe ca ca nói, không phải nhị vương tử Triệu vương phủ rất thân thiết với hắn sao?
Trước mắt, Khương Lộ Dao cần phải làm là đem Khương Mân Cẩn từ trong đại lao Triệu vương phủ ra ngoài!
Triệu vương là nhị hoàng tử của đương kim Văn Đế, vì hắn do cung nữ sở sinh, cho nên sớm được phong làm Triệu vương, rời xa cuộc chiến ngai vàng.
Từ hoàng hậu năm bốn mươi tuổi mới lão ngọc sinh châu, sinh hạ hoàng tử, cho nên năm nay thái tử chỉ mới mười tám tuổi.
Còn lại đại hoàng tử, tam hoàng tử, tứ hoàng tử đã sớm thành gia lập nghiệp, tuổi của đám nhi tử bọn họ cũng không thua kém thái tử bao nhiêu.
Đối với bọn họ mà nói, tuy thái tử chiếm cứ vị trí đó, nhưng bọn họ đã sớm gây dựng thế lực.
Các vị hoàng tử còn chưa phong tước, vì ngôi vị hoàng đế mà phấn đấu bao nhiêu năm nay, sẽ không cam tâm!
Ở Đại Minh triều một khi hoàng tử bị phong vương, sẽ không còn cơ hội tranh giành vương vị.
Cũng không biết có phải Văn Đế sợ thái tử thân thể yếu đuối sẽ sớm thệ, cho nên tới tận bây giờ còn không có đem các vị hoàng tử còn lại phong vương.
Mạt Lị trả lời:
- Nhị thiếu gia nói... Nô tỳ cũng không dám tin.
Khương Lộ Dao cẩn thận suy nghĩ, cũng đúng, nếu huynh trưởng có hảo hữu là nhị vương tử thì sẽ không đến mức kéo bè đánh nhau với Triệu vương...
Nhưng mà Triệu Vương cũng quá trung nhị đi, nếu không sao hắn có thể ở chỗ phong nguyệt (lầu xanh) ẩu đả với một thiếu niên chỉ vì tranh giành tình nhân? Đánh nhau gây sự?
Chẳng lẽ toàn bộ những người đứng hàng đệ nhị cá tính đều là trung nhị?
( Yul: bệnh trung nhị còn được gọi là hội chứng tuổi dậy thì , hội chứng tuổi teen hay hoang tưởng tuổi đậy thì . Ý nghĩa tự hiểu nhá)
- Người còn phải nghĩ cách cứu thiểu gia raỉ
Mạt Lị thấy Khương Lộ Dao đã nguôi giận, nhắc nhở nói:
- Nhị lão gia nói, chuyện này giao cho người...
- Giao cho ta?
Cơn tức vừa mới tiêu tán lại bừng một phát bốc lên!
- Ta... Ta...
Nàng nói không nổi câu mặc kệ, kiếp trước nàng là trẻ mồ côi, bởi vậy kiếp này nàng vô cùng quý trọng tình thân.
Phụ mẫu, huynh trưởng không có tiền đồ , nàng nhớ rõ, bọn họ yêu thương nàng thật lòng, nàng cũng nhớ rõ.
Ai chưa từng trải qua bệnh trung nhị?
Chẳng qua phụ thân và ca ca nàng... Cái thời kỳ trung nhị này hơi dài mà thôi.
- Chờ ta lôi cổ hắn về, ta phải giáo huấn hắn một trận nên thân mới được!
Khương Lộ Dao hung ác nói.
Mạt Lị hơi bĩu môi, có lần nào ŧıểυ
thư ngoan độc xuất thủ dạy dỗ nhị thiếu
gia?
Khương Lộ Dao cũng biết mình không có cách nào thay đổi ca ca nhà mình.
Dù sao hắn cũng sinh trưởng trong hầu phủ phú quý sung túc, đã sớm nuôi dưỡng ra tính nết hoàn khố của đám công tử huân quý.
- Triệu vương, Triệu vương...
Linh quang chợt lóe, Khương Lộ Dao đã nghĩ ra cách, thể diện của nàng ở trước mặt Triệu vương không dùng được.
Nhưng mặt mũi của lão bà gần tám mươi tuổi trong thâm cung, thái hậu nương nương lại khác.
Cho dù Triệu vương điện hạ gan lớn đến đâu cũng không dám gây chuyện vào ngày Phật đản, Thái Hậu nương nương cực kỳ tin Phật, thường xuyên đi chùa lễ Phật...
Lẽ ra ngày Phật Đản phải trai giới, vậy mà Triệu vương điện hạ lại đánh nhau gây chuyện giữa chốn phong nguyệt...
Khương Lộ Dao nhấc làn váy:
- Đi, đi thư phòng!
Trước tiên nàng phải viết cho lão ca Khương Mân Cẩn một tờ giấy, đỡ để hắn bị giam trong Triệu Vương phủ còn chọc thêm họa.