Chương 148: Sự sống mong manh
Tình cảnh trước mắt khiến cho Thi Tĩnh không khỏi cười khổ, cô chỉ biết chuyện này không hề đơn giản như vậy.
Giữ chặt lấy cánh tay bị thương đồng thời bước từng bước tới gần chỗ người phụ nữ, Thi Tĩnh cố giữ bình tĩnh kiểm soát mọi chuyện.
"Cô muốn sao?" Cô đã nói, Dương Chi La sao có thể dễ dàng buông tha cho cô như vậy chứ?
Thực chất cô ta muốn hưởng thụ cảm giác nhìn con mồi chạy trốn! Chưa bao giờ cô thấy người phụ nữ này lại điên cuồng đến vậy!
Sắc mặt Dương Chi La không đổi cười, "Cần gì phải hỏi nhiều như vậy, chỉ là do tôi không muốn cô được sống mà thôi." Cô ta rút một con dao găm từ bên hông ra ngắm nghía trong tay, tất cả mọi hành động đều nằm trong sự khống chế của cô ta.
Trong lòng Thi Tĩnh cả kinh, nơi này không một bóng người, cô căn bản không thể chạy đi đâu được, cô ôm chặt lấy hai tay lãnh nịnh nói, "Giết tôi thì có lợi gì cho cô chứ?"
"Cái này không quan trọng, chỉ cần cô chết, tất cả mọi chuyện đều coi như kết thúc." Đôi mắt Dương Chi La lạnh nhạt nhìn Thi Tĩnh, giống như trong mắt cô ta không coi cô như một mạng người, chẳng qua trước kia cô đã từng trải nghiệm qua rồi.
Thi Tĩnh giống như đã hiểu rõ, mọi việc đều muốn nhằm vào cô.
Thi Tĩnh nhìn Dương Chi La trước mắt. Không nghĩ đến cô ta đối với Vân Dật Bạch lại có oán hận sâu đến vậy, sâu đến mức toàn thân đều thay đổi đến đáng sợ!
Vất vả lắm mới thoát khỏi chỗ Vân Dật Bạch, dù thế nào cô cũng không nghĩ đến lại bị Dương Chi La bắt giam, đúng là xui xẻo.
"Cô muốn lấy mạng của tôi?" Thi Tĩnh dùng sức thở mạnh.
"Cô không sợ khi Vân Dật Bạch phát hiện ra chuyện này sẽ không để yên cho cô sao?" Cô không thích ỷ lại vào Vân Dật Bạch, nhưng trong tình cảnh này, cô vẫn muốn được sống. Vậy nên chỉ có thể lôi Vân Dật Bạch ra.
Dương Chi La cười lạnh một tiếng, "Cô cho tôi là con ngốc sao? Tôi sẽ không để cô thoát đâu! Tôi sẽ dùng cách nhanh nhất để giải quyết cô!" Cô muốn giết cô ta nguyên nhân không phải chỉ vì một người đàn ông. Mà vì cả đời này cô chưa từng thua bất kỳ ai.
"Tin tôi đi, Vân Dật Bạch nhất định đang ở rất gần đây, nếu tôi xảy ra mệnh hệ gì, cô cũng không thể toàn mạng mà rời khỏi đây." Thi Tĩnh hiểu rất rõ, một khi Vân Dật Bạch phát hiện ra cô không ở đấy anh sẽ lập tức đi tìm cô, việc bây giờ cô cần làm là cố gắng kéo dài thời gian.
"Không, sẽ không, tôi sẽ rời khỏi đây, nhất định là vậy, chỉ cần cô chết, tôi sẽ rời khỏi đây." Dương Chi La thản nhiên cười, đối với lời nói của Thi Tĩnh không chút lay động.
"Vậy sao?" Thi Tĩnh đưa mắt nhìn quanh bốn phía, cô cố gắng hồi tưởng lại trong đầu mỗi một nơi cô đã đi qua trên đảo này, đột nhiên. Cô xoay người đi về phía sau.
Loại trang viên sang trọng như này đều được xây ở gần vách núi hoặc là ở dưới chân núi, cho nên Dương Chi La nhìn thấy hành động nhỏ này của cô, cô ta lập tức tiến lên vài bước, "Cô muốn làm gì?"
Thi Tĩnh xoay người, "Nếu tôi nhảy từ đây xuống, cô sẽ không thể giết tôi được, vậy thì cô mãi mãi vẫn chỉ là kẻ thua cuộc, cô vẫn chưa quên mùi vị này chứ? Như vậy tức là, cả đời này cô cũng không thể thắng được tôi." Cô nở nụ cười, "Nếu bị Vân Dật Bạch phát hiện ra như đã nói, cô sẽ phải chết theo tôi thôi." Đối với Vân Dật Bạch, cô vẫn có chút tin tưởng.
Nghe vậy sắc mặt Dương Chi La thay đổi, cô hiểu rõ, Thi Tĩnh nói đúng, một khi Thi Tĩnh chết cô sẽ không thể thắng được cô ta, vậy khác nào trước mặt cô ta cô vĩnh viễn là một kẻ thất bại!
Cô hiểu Vân Dật Bạch rất rõ, nhất định anh sẽ vì việc này mà giết hết tất cả những người ở đây. Cô tiến lên, "Cô đừng có động! Cô không nghĩ cho đứa nhỏ trong bụng sao, nếu cô nhảy xuống, con của cô sẽ ra sao?" Cô muốn dùng đứa bé trong bụng Thi Tĩnh để khiến cho Thi Tĩnh tỉnh táo trở lại!
Núi xanh còn đó sợ gì không có củi đốt. Thi Tĩnh sao lại không nghĩ đến chuyện này chứ. Cô sống chẳng được bao lâu nữa, nhưng cô không muốn khiến cho đứa bé phải chôn cùng mình, nhảy xuống dưới, bên dưới là biển. Cô vẫn còn có khả năng sống sót. Còn nếu ở trong tay Dương Chi La, cô sẽ khó mà thoát được.
Thi Tĩnh nhìn Dương Chi La đang rơi vào suy tư, hai tay đưa ra sau lưng nhìn sang bên cạnh bước từng bước lùi về sau. Cô lấy tay đè chặt lấy ngực nhìn người phụ nữ, hi vọng cô ta nghĩ càng lâu càng tốt, như vậy cô càng có nhiều thời gian.
Đúng lúc Thi Tĩnh cách xa cô hơn trăm mét, Dương Chi La chậm rãi ngẩng đầu lên, "Tôi cho cô thời gian, cho cô chạy trốn, nhưng cô lại không nắm lấy cơ hội! Bây giờ, cô còn có gì để nói chứ."
Cô ta cố ý, cố ý thả cô đi. Gần như ngay lúc đấy.
Thi Tĩnh tức thời hiểu rõ hàm ý của người phụ nữ trước mắt. Cô ta cho cô cơ hội để rời khỏi đây.
Nhẹ thở phào một hơi, Thi Tĩnh chậm rãi nhắm mắt lại, "Cô ra tay đi." Cả thân mình không chút do dự ngã về sau, sau lưng cô là vách núi bên dưới là nước biển, Thi Tĩnh hiểu rất rõ. Nếu cô muốn sống sót, chỉ còn cách này thôi.
Dương Chi La nhanh mắt phát hiện rõ ý đồ của cô, vội tiến lên vài bước, tiện tay ném con dao găm trong tay ra, đúng lúc đâm vào cánh tay Thi Tĩnh.
Kêu đau một tiếng, cả người Thi Tĩnh ngã về phía sau, bịch một tiếng, rơi xuống giữa dòng nước biển.
Dương Chi La nhanh bước tiến lên nhìn mặt nước phẳng lặng, cả bóng dáng Thi Tĩnh cũng không thấy đâu. Cô ta tức giận nắm chặt bàn tay.
Sau khi xác định Thi Tĩnh có khả năng vẫn còn ở chỗ này, Vân Dật Bạch lập tức ra lệnh cho người dưới tản ra tìm kiếm khắp xung quanh trang viên. Giờ phút này trong đầu anh toàn là hình ảnh Thi Tĩnh toàn thân đầy thương tích, trong lòng anh giống như bị ai đó hung hăng gặm cắn. Ôm chặt lấy cánh tay, khắp người anh tản ra sát khí bức người, khiến cho người khác không rét mà
run, không dám đến gần.
Toàn thân Bùi Lăng lạnh lẽo mang theo hơi thở âm lãnh ngồi bắt hai chân gác trên bàn trà, lặng lẽ quan sát tên thuộc hạ quỳ trên mặt đất. Tên thuộc hạ run rẩy quỳ trên mặt sàn lạnh lẽo không dám ngẩng mặt lên nhìn Bùi Lăng.
Cũng không thể trách anh lại tức giận đến vậy, nếu người vẫn còn trên đảo, những người này lại không thể tìm được, anh tức giận là đương nhiên.
"Người đâu? Người tôi bảo các cậu tìm đâu, sao lại không thấy?" Bùi Lăng lạnh nhạt nói.
"Là... là Thi tiểu thư..."
"Ngay cả một người phụ nữ đang mang thai mà các cậu cũng không trông được, các cậu còn muốn giải thích gì nữa?" Âm điệu lạnh lẽo, Bùi Lăng buông hai chân xuống lạnh lùng nhìn người đàn ông đang quỳ trên mặt đất.
"Bọn em biết sai rồi!" Tên thuộc hạ cúi đầu trả lời, từ lúc được thu nhận anh đã biết, người đàn ông trước mặt này chỉ quan tâm đến những biến đổi xung quanh, trong mắt anh ta bất luận là ai cũng không quan trọng, có cũng được mà không có cũng chẳng sao.
Bùi Lăng hừ lạnh một tiếng, ném con dao Thụy Sĩ xuống dưới chân, Bùi Lăng lạnh lùng đứng lên, "Để lại thứ gì đó trên người chú. Rồi tự mình biến khỏi đây." Không cần nhiều lời, anh lạnh lùng rời khỏi phòng khách. Đi về căn biệt thự bên cạnh.
Tên thuộc hạ nhìn con dao găm trên sàn, theo bản năng đưa mắt nhìn Thiếu Kỳ đứng bên. Cậu ta không biết phải làm sao hai tay run run nhặt con dao lên nghiến răng đưa tay trái của mình ra.
Vân Dật Bạch ôm chặt tay lạnh lùng nhìn quanh bốn phía, một người phụ nữ đang mang thai như cô nhất định không thể đi đâu xa được. Nhất định cô đang ở gần đây. Nhất định là vậy!
Chậm rãi nhắm mắt lại, Vân Dật Bạch cho rằng nếu anh bị thương sẽ tự mình tìm kiếm một chỗ an toàn để trú. Nơi đây rất ít người mà gần đây chỉ có một trang viên. Chỗ đấy ở gần bờ biển, được xây lên ở gần vách núi.
Nếu anh là người đang bị thương, muốn tìm một nơi để trốn, đây chính là nơi trú ẩn tốt nhất! Tức thì, Vân Dật Bạch vội mở trừng hai mắt bước nhanh về hướng bờ biển.
Bùi Lăng thấy vậy lập tức đuổi theo. "Dật Bạch, cậu định làm gì?"
"Đừng làm phiền tớ!" Vân Dật Bạch cư nhiên gầm nhẹ một tiếng. Dựa theo tình hình sức khỏe của Thi Tĩnh mà nói, hiện tại quãng đường cô đi được nhất định không xa anh, dọc theo con đường đều không gặp bất kỳ ai cũng không phát hiện ra manh mối gì, điều này cho thấy nhất định là cô bị người khác bắt đi.
Không có khả năng bị đưa đi xa, như vậy sẽ dễ bị người của anh phát hiện ra, cho nên người nhất định đang ở rất gần đây.
Mẹ kiếp, rốt cuộc thì người đang ở đâu? Vân Dật Bạch cố gắng điều chỉnh hô hấp của mình. Nghĩ đến mọi khả năng có thể xảy đến từ các manh mối thu được.
Bùi Lăng không làm phiền Vân Dật Bạch, anh biết bây giờ cậu ta đang cố gắng đặt mình vào vị trí của Thi Tĩnh để xem xét việc này. Bỗng nhiên miễn cưỡng quay đầu lại nhìn Bùi Lăng. "Tình hình thế nào rồi?"
Bùi Lăng bên này do dự. "Vẫn chưa tìm được Thi Tĩnh." Bùi Lăng nói ngắn gọn, "Tớ đã cho người lặn xuống dưới biển tìm, nếu cô ấy ở dưới đấy thì nhất định sẽ tìm được."
Vân Dật Bạch không lên tiếng, trang viên này gần biển. Có thể sẽ có đá ngầm nhô ra, theo kết quả trắc địa của các chuyên gia hòn đảo nhỏ này trong vòng trăm năm nữa sẽ không bị nước biển bao phủ, cho nên Bùi Lăng mới có thể xây biệt thự ở đây.
Mấy năm trước, nơi này được phát hiện là một mỏ kim cương khổng lồ. Cho nên có thể nói ở đây có những chỗ bọn họ chưa thăm dò đến.
Bùi Lăng nghe vậy đứng dậy, "Chờ một chút." Anh lập tức từ biệt thự bên kia mang sang một tập văn kiện. Đưa cho Vân Dật Bạch, "Đây cậu xem đi, đây là bản đồ trang viên mà tớ tìm được. Trong đấy cũng từng có người đến thăm dò và vẽ lại, ở khoảng cách này có thể thấy cách ven biển vài cây số có cái sa mạc."
"Vân Dật Bạch nhíu mày nhận lấy, "Sa mạc?"
"Phải, sa mạc. Sa mạc này cách chỗ chúng ta vài cây số, nhưng nếu thuận theo dòng nước mà đi thì không đến vài trăm mét, hơn nữa càng đến gần sa mạc trong nước sẽ có lốc xoáy." Trong lời nói của Bùi Lăng mang theo chút lo lắng.
Cậu ta nói đúng, cho dù Thi Tĩnh được dòng nước đưa đến vùng sa mạc, thì xoáy nước kia chính là vấn đề lớn nhất. Nghĩ đến đây, Vân Dật Bạch đứng lên, "Đi." tiện tay vơ áo khoác đi ra ngoài.
Trên đường gặp Lãnh Thiếu Kỳ, Bùi Lăng kể rõ lại mọi chuyện, Thiếu Kỳ hiếm khi nghiêm mặt nói, "Bây giờ các cậu muốn đến đấy do thám?"
Bùi Lăng ừ một tiếng chỉ chỉ Vân Dật Bạch phía trước, hai người Thiếu Kỳ trầm mặc đi theo sau Vân Dật Bạch.
Đi đến ven biển, từng đợt nước đập vào bờ rồi rút xuống để lộ ra con dao găm ven bờ biển. Vân Dật Bạch chậm rãi ngồi trên mặt đất, trên lưỡi dao có vết máu đã khô.
Hiện tại cơ thể Thi Tĩnh đã sắp không thể cầm cự được lâu nữa.
Hai người Bùi Lăng và Thiếu Kỳ nhanh chóng đứng lên quan sát bốn phía, bên này Bùi Lăng tìm được trên mặt cát một số dấu chân, do gió biển thổi qua đã nhìn không còn rõ. Bên kia Thiếu Kỳ phát hiện thấy một cái đồng hồ, đặt vào tay Vân Dật Bạch, Vân Dật Bạch nắm chặt đồng hồ đứng lên, "Cho vệ tinh tìm kiếm, tớ có gắn trên người cô ấy thiết bị định vị, chỉ cần cô ấy chưa ra ngoài phạm vi nhất định sẽ tìm được." Đúng vậy, nhất định sẽ tìm được.