Chương 147: Kẻ điên như Dương Chi La
Từ từ mở mắt, Thi Tĩnh nhìn cảnh tượng trước mắt, cô không thể đoán được đây là chỗ nào!
Lúc ở trên đảo của Bùi Lăng cô phát hiện có chỗ bất thường ngay sau đó cô đã bị người ta bắt đi, tiếp đấy cô chìm trong hôn mê, cho đến khi tỉnh lại thì... đã ở chỗ này rồi. Nơi này là một ốc đảo, nói là ốc đảo do khi cô nhìn ra ngoài cửa sổ thấy bốn phía xung quanh là cây cối rậm rạp, đây là suy đoán của cô.
Cô không biết đây là chỗ nào, cũng không biết người bắt cô đến đây có mục đích gì.
Người bắt cô đến đây cứ đến giờ thì cho cô ăn, nhưng lại không nói gì. Nói thật, bây giờ ngay cả người đấy là ai cô cũng không biết!
Trước đó cô còn kêu la, sau cô lại phát hiện ra ngoại trừ tiếng gió ngoài cửa đáp lại lời cô ra, thì không còn gì hết. Lúc này cô mới từ bỏ.
Rốt cuộc là ai? Tại sao lại muốn bắt cô, trong lòng cô lúc này tràn đầy nghi hoặc.
Đến lúc bữa sáng được đưa đến, rất thịnh soạn cũng rất bổ dưỡng, mà cũng chưa bao giờ bị trùng lặp, như là cố ý sắp đặt vậy!
Trong lòng cô nghĩ đến một người, cô không khỏi nghi ngờ, có đúng là vậy không?
Ở trong này, ngoại trừ không được tự do ra ngoài, những cái khác đều rất ổn. Loại cảm giác này giống như có người muốn đưa cô đến đây để dưỡng thai cho tốt vậy.
Dưới tình hình lúc này, cô không thể không nghĩ rằng hết thảy những chuyện này đều là do Vân Dật Bạch sai bảo.
Cho dù là vậy, sao anh phải làm thế này chứ? Không phải cô đã nói nếu một ngày nào đó cô muốn rời đi nhất định sẽ nói cho anh biết rồi sao? Vì sao anh lại không chịu tin tưởng cô?
Trong đầu Vân Dật Bạch nhanh chóng nghĩ đến nơi Thi Tĩnh có khả năng sẽ đến.
Trên đảo toàn là người của Bùi Lăng, cô ấy muốn rời khỏi đó nhất định phải có người giúp đỡ. Từ khi nhận được tin của Bùi Lăng anh cũng đã cho người của mình đến đó tìm qua.
Không thể có chuyện cô đi một mình, ở chỗ đấy, cô một thân một mình rời đi nhất định phải có phương tiện đi lại, cô - một người không am hiểu đường biển căn bản sẽ không đi được. Trừ khi cô muốn chết!
Kẻ phản bội chỉ có thể là tên điếc kia, chỉ có thể là gã!
Muốn đưa người đi mà không để bất kỳ người nào biết, trường hợp này chiếm tỷ lệ rất nhỏ...
Nói cách khác...
Người vẫn còn trên đảo này!
Nghĩ thông suốt điều này, Vân Dật Bạch lớn tiếng hét, "Bùi Lăng!"
"Cậu nghĩ ra cái gì rồi sao?" Anh vẫn đi theo sau cậu ta, thấy cậu ta đang mải suy nghĩ nên không làm phiền. Nghe được tiếng cậu nói vội đáp lại!
"Vẫn ở trên đảo, nhất định vẫn còn trên đảo!" Vân Dật Bạch vội quay đầu lại nói. "Cô ấy không thể rời khỏi đây được. Cô ấy đang có thai. Cho dù muốn đi cô ấy cũng sẽ không để đứa bé gặp nguy hiểm! Cô ấy yêu đứa bé này đến vậy, nhất định sẽ không tự ý rời khỏi đây!"
Nói như vậy tức là lời nói của anh cũng chỉ là suy đoán.
"Bây giờ cô ấy đang bị giam ở một nơi nào đó trên đảo!" Bùi Lăng nhanh chóng đáp lại. Mặc dù hòn đảo này là của anh, nhưng không thể đảm bảo mỗi một tấc đất trên hòn đảo này đều có dấu chân anh, nói vậy rất có thể trên đảo này, có nơi giam giữ Thi Tĩnh!
"Đúng!" Vân Dật Bạch cảm giác trong lòng bắt đầu nóng lên. Rất có thể cô ấy vẫn còn trên đảo! Không, nhất định đang ở nơi nào đó!
Sau khi kết luận như vậy hai người Bùi Lăng và Thiếu Kỳ nhanh chóng gọi máy bay. Nửa giờ sau, ba người đã hạ cánh trên đảo Sicilia.
(Sicilia (tiếng Ý và tiếng Sicilia: Sicilia) là một vùng tự trị của Ý. Trong các vùng của Ý, vùng này có diện tích lớn nhất, với 25.708 km² và hiện có 5 triệu dân. Đây cũng là đảo lớn nhất ở Địa Trung Hải. Ngoài ra còn có nhiều đảo nhỏ hơn bao quanh thuộc về vùng này. Các hòn đảo nhỏ hơn như Aeolian về phía bắc, Egadi về phía tây và Pelagie và Pantelleria về phía nam.
Trong lịch sử, vùng Sicilia đóng vai trò quan trọng về mặt chiến lược do tầm quan trọng của nó đối với tuyến thương mại Địa Trung Hải)
"Người đâu?"
Khi Thi Tĩnh nghe thấy một câu như vậy truyền từ ngoài cửa vào cả người cô bật ngồi dậy.
Giọng nói này rất quen!
Đợi cho đến khi có người mở cửa ra Thi Tĩnh vội nằm xuống nhắm mắt lại chờ người vừa đến.
Cửa két một tiếng từ ngoài mở ra, cả người Thi Tĩnh căng lên lắng nghe mọi động tĩnh từ người vừa đến.
Tiếng bước chân chậm rãi tiến đến trước giường nhìn cô một cái sau đó lại chậm rãi rời đi. Giống như đi tới một chỗ trong phòng ngồi xuống. Tiếp đấy lại rơi vào trầm mặc.
Trầm mặc một lúc lâu
Lâu đến mức Thi Tĩnh cho rằng người vừa đến đã phát hiện ra cô đang giả vờ ngủ, người nọ đã lên tiếng!
"Cô ta vẫn như vậy sao?"
"Phải, ngày nào cũng như vậy!"
"Cô ta có thai?"
"Phải!"
"Là của Vân Dật Bạch?"
"Đúng vậy!"
"Tốt lắm!" người nọ hình như vừa cười.
Mà Thi Tĩnh sau khi biết được người vừa đến là ai toàn thân cũng trở nên rét lạnh, dù thế nào cô cũng không nghĩ đến người ấy lại là....
Từ từ ngồi dậy, cô không dám tin nói, "Dương Chi La!"
Dường như đã biết trước cô đã tỉnh, Dương Chi La nở nụ cười thản nhiên quay người lại, "Cô đã tỉnh rồi sao?" Nụ cười trên mặt không giống với nụ cười nhã nhặn dịu dàng thường ngày, nhưng lại khiến cho người khác không rét mà run.
"Sao cô lại bắt tôi?" Ánh mắt Thi Tĩnh di chuyển từ trên người cô ấy về phía người đàn ông đứng lẳng lặng một bên, người đàn ông này thoạt nhìn chưa đến ba mươi, cô cũng chưa từng gặp qua người đàn ông này, nhưng cặp mắt của gã lại khiến cô cảm thấy rất quen.
Cô không thể khẳng định mình có quen biết người này hay không, bây giờ ngay cả Dương Chi La cô cũng cảm thấy xa lạ. Rõ ràng vẫn là khuôn mặt đấy, lại khiến người ta cảm thấy xa lạ.
Dương Chi La chưa hề động đến cô, chỉ là nụ cười nhạt khiến người khác không rét mà run.
Một lúc lâu sau cô ta bỗng mở miệng hướng người đàn ông bên cạnh nói, "Thả cô ta ra!"
Người đàn ông có chút kinh ngạc, "Vì sao? Cô có biết để bắt cô ta đến đây tôi đã tốn rất nhiều công sức không?" Người đàn ông dường như rất bất mãn.
"Anh không tin tôi?" Dương Chi La tức giận nhíu mày. Giống như không thích có người nghi ngờ quyết định mình đưa ra.
"Nếu muốn thả cô ta ra, vì sao cô còn kêu tôi bắt làm gì?" Người đàn ông khó chịu nói.
Dương Chi La mất kiên nhẫn nói, "Anh có biết quanh đây là đâu không. Anh cho rằng sau khi cô ta ra ngoài còn có thể sống được hay sao?"
"Nếu muốn cô ta chết, sao không trực tiếp ra tay?" Người đàn ông không hiểu người phụ nữ này muốn gì.
Nghe vậy, Dương Chi La tựa tiếu phi tiếu liếc mắt nhìn Thi Tĩnh sau đó chậm rãi nói, "Thế thì còn gì thú vị chứ!"
Chẳng biết tại sao, Thi Tĩnh cảm thấy toàn thân rét run, không tự chủ lùi về sau từng bước.
Mà hành động này rơi vào tầm mắt Dương Chi La, cô ta phá lên cười, "Chết như vậy quá đơn giản, tôi muốn cho Vân Dật Bạch nhìn thấy, anh ta không thể bảo vệ được cho con mình khi để lạc mất mẹ của nó, người phụ nữ anh ta quan tâm chết vì cái tính tự phụ của mình khi tìm cho cô một nhà giam an toàn! Như vậy không phải càng khiến người khác thấy hưng phấn hơn sao? Ha ha ha!"
"Cô điên rồi!" Theo phản xạ cô lấy tay chắn lấy bụng mình, cô không dám tin nói.
"Ha ha! Cô sợ rồi sao?" Dương Chi La điên khùng nói.
"Cô điên rồi, sao cô có thể làm như vậy được?" Không phải cô ấy rất yêu Vân Dật Bạch sao? Tại sao lại làm ra những việc gây tổn thương đến Vân Dật Bạch chứ? Yêu không phải là ích kỷ khi không được đáp lại! Vì sao cô ấy phải làm vậy?
"Vì sao?" Dương Chi La ha ha cười lớn. "Cô muốn biết tại sao? Được, tôi sẽ nói cho cô biết."
Cô ta bỗng nhiên đứng dậy bước nhanh đến chỗ Thi Tĩnh, hai tay dùng sức nắm lấy bả vai cô, một đôi mắt đỏ sậm hung tợn trừng Thi Tĩnh.
"Vì sao? Vì tôi không thể để một kẻ từ đâu xuất hiện hớt tay trên. Vì tôi không thể để người đàn ông của mình bao bọc che chở cho kẻ khác? Bất kỳ ai gây tổn hại đến tôi đều phải chịu trừng phạt!"
"Cô điên rồi. Cô đã thích anh ấy đến vậy, sao còn muốn khiến anh ấy chịu tổn thương chứ?" Đau đớn từ vai truyền đến khiến Thi Tĩnh thở mạnh, cô nhịn đau hỏi.
"Cô thì biết cái gì? Tôi yêu anh ấy, yêu suốt ba mươi năm. Nhưng khi tôi muốn gả cho anh ấy, anh ấy lại cự tuyệt tôi! Anh ấy là của tôi, là của tôi!" Dương Chi La điên cuồng lay lay bả vai cô.
"Dựa vào cái gì? Dựa vào cái gì mà một người phụ nữ như cô vừa xuất hiện đã được anh ấy để ý đến? Tôi không thể để cô sống được!" Dương Chi La mặc sức nói.
Đầu óc quay cuồng!
Thi Tĩnh chịu đựng cơn đau quằn quại từ bụng nói, "Đấy không phải là yêu!"
"Dù sao thì tôi cũng không cho phép bất kì ai đối xử với tôi như vậy! Không cho phép!" Dương Chi La cười lớn, đột nhiên lúc đó như bình tĩnh trở lại, cô ta nghiêm mặt nói. "Cho cô biết một bí mật!"
"Cái gì?"
"Cô luôn tự trách về cái chết của Dật Thanh?" Dương Chi La cười nói.
Thi Tĩnh trầm mặc.
"Cô có biết lúc trước ai là người đâm chết Dật Thanh không?" Dương Chi La đắc ý nói.
Vẻ mặt cô ta khiến lòng Thi Tĩnh rét lạnh, nhất thời cảm thấy bất an, "Là ai?"
"Ha ha ha ha! Cả đời này chắc cô cũng không nghĩ ra đấy là ai?" Dương Chi La dường như đã điều tra rõ ràng tất cả mọi chuyện, cả người trở nên hưng phấn.
"Là ai?" Thi Tĩnh bất an hỏi.
Thu lại nụ cười, Dương Chi La lại khôi phục dáng vẻ một người phụ nữ hòa nhã dịu dàng, cô ta nở nụ cười, không còn là nụ cười điên cuồng lạnh lùng, dáng vẻ bình tĩnh nhàn nhã khiến người ta hoài nghi không biết bộ dạng điên cuồng trước đó có phải là thật hay không.
"Rốt cuộc đó là ai?" Thi Tĩnh giữ lại tay cô ta hỏi.
"Tôi sẽ không nói cho cô biết đâu, vấn đề này hãy để Vân Dật Bạch tự trả lời cho cô! Tôi nghĩ, anh ta cũng đã biết rồi. Dù sao trong khoảng thời gian này, đấy cũng là chuyện khiến anh ta không thoải mái!"
Lời này vừa nói, không hiểu vì sao, trong đầu Thi Tĩnh hiện lên hình ảnh Vân Dật Bạch điên cuồng trở về biệt thự đêm đó.
Là lúc đấy sao? Đấy là lúc anh biết được đó là ai sao? Anh không thể chấp nhận được điều đấy, cho nên mới trở nên điên dại như vậy?
Điều này cho thấy, đấy là người anh biết!
Chợt buông cánh tay Dương Chi La ra, "Không thể nào!"
"Cô đoán là ai?" Dương Chi La nở nụ cười, "Sao lại không thể?"
"Tuyệt đối không thể!" Thi Tĩnh khăng khăng nói.
"Cái không thể có khi lại là có thể!" Dương Chi La đẩy cô ra, "Bây giờ tôi sẽ thả cô đi, cô thấy vui không?" Cô ta lôi kéo tay cô đẩy ra khỏi phòng, trước mặt Thi Tĩnh sập cửa phòng cạch một tiếng.
Thi Tĩnh không hiểu, rốt cuộc Dương Chi La muốn làm gì!
Bắt cô lại, bây giờ lại thả cô ra.
Cô ấy muốn để mặc cô tự sinh tự diệt sao?
Mục đích của cô ấy là gì?
Người đàn ông kia là ai?
Vì sao lại chăm lo bữa ăn nước uống cho cô?
Mọi chuyện rốt cuộc là thế nào?
Nghi hoặc trong lòng Thi Tĩnh cũng giống với nghi hoặc trong lòng người đàn ông trong phòng. Sau khi Thi Tĩnh bị đẩy ra ngoài cửa, gã tức giận gầm nhẹ, "Sao lại thả cô ấy ra?"
"Tôi làm việc trước giờ không cần anh nhiều lời!" Dương Chi La lạnh giọng nói, "Tôi cứu anh, anh phải nghe theo lệnh của tôi, nói cách khác... tôi chẳng ngại giết thêm một mạng người nữa đâu!"
Người đàn ông nghe thấy vậy nhất thời trầm mặc.
Lần đầu tiên anh gặp một người phụ nữ hiểm độc như vậy, cô ta căn bản không phải là người!
Cô ta căn bản không phải là phụ nữ! Cho dù là người thân cận nhất, cô ta cũng dám ra tay!