Phương Lê cầm một cái bình giữ nhiệt lớn mà lon ton chạy đến tham ban văn phòng của Diêm Mặc Nghiêu. Vừa bước vào liền trở tay đóng cửa sau đó chạy đến leo lên đùi hắn ngồi, bộ dạng như người vợ hiền lành thục đức quan tâm đức phu quân của mình.
"Chồng ơi ~! Có phải gần đây anh hay cảm thấy mỏi mệt, tinh thần không minh mẫn, buổi tối cũng khó ngủ đúng không?"
"Không có." Diêm Mặc Nghiêu lập tức trả lời vì nhìn thấy cái bộ dạng xun xoe của Phương Lê là hắn nghe ra cái mùi không ổn rồi.
"Em thấy anh có." Ánh mắt Phương Lê nghiêm túc nhìn hắn nói tiếp: “Ở trên mạng em mới tìm mấy cái dấu hiệu của anh, rất có thể là thận yếu, anh phải bồi bổ mới được."
"Em nói thận anh làm sao....thận cái gì?"Diêm Mặc Nghiêu híp mắt cả người đều tản ra hơi thở nguy hiểm.
“Gần nhất trời chuyển lạnh, em tự nấu canh đem đến cho anh nè. Thấy em ngoan không?" Phương Lê vỗ bả vai Diêm Mặc Nghiêu mà hếch mặt kiêu ngạo, sau đó xoay người kéo hắn đến một cái bàn, mở ra bình giữ nhiệt mà nói."Đây là toàn bộ công sức em dành cả buổi sáng mà nấu đó, anh phải húp cạn không chừa một giọt mới được."
Cậu rót ra chén sau đó hai tay dâng lên cho Diêm Mặc Nghiêu, hắn nhìn cái màu nước đen thui trong chén mà nhíu mi."Nấu cái gì vậy? Sao anh lại ngửi thấy mùi thuốc đông y, nó còn đen thui như vậy. Có phải em muốn độc chết anh rồi chiếm hết gia sản hay không?"
"Anh nói xàm cái gì thế. Người ta chỉ bỏ chút dược liệu nên mới nghe mùi đó thôi. Đây đều là dược liệu quý... Chồng ơi~, anh nhanh lên uống một hơi đi... nhanh lên nào." Phương Lê làm bộ như oan khuất mà nhìn Diêm Mặc Nghiêu, nhưng trong ánh mắt đều là vui vẻ.
“……” Diêm Mặc Nghiêu nhìn Phương Lê nói: “Em lặp lại lần nữa, cái này bổ chỗ nào?”
“Cái gì bổ chỗ nào? Đương nhiên là bổ tinh lực, anh luôn bận rộn như vậy, không bồi bổ sao mà được." Phương Lê nghiêm trang mà nói.
"Em cảm thấy anh lớn tuổi nên thân thể không được đúng không?"Diêm Mặc Nghiêu híp mắt nhìn Phương Lê dò hỏi, đối với một người nam nhân sự tình kiêng kị nhất chính là bị người ta nói "không được", đó chính là sự sỉ nhục lớn nhất.
"Em không có ý này. Em chỉ cảm thấy..."Diêm Mặc Nghiêu không chờ Phương Lê nói hết, đã đứng dậy kiêng Phương Lê như kiêng heo bước vào phòng nghỉ cá nhân bên cạnh.
"Để anh cho em cảm nhận, anh cần bồi bổ hay không nha."Hắn vừa nói vừa thoát quần áo Phương Lê. Khiến cậu hoảng loạn mà lắp bắp cả lên.
"Bây... Bây giờ luôn sao? Sao tự... tự...tự vậy. Đây còn... ở công ty mà.... Muốn thì tối... Tối về chứ????"
"Chọn ngày chi bằng nhằm ngày, bây giờ luôn đi." Diêm Mặc Nghiêu nói xong, thì một cái xoẹt lột luôn quần Phương Lê xuống. Cậu càng hốt hoảng hơn.
"Khoan.. khoan đã nếu làm liền cũng không thể làm ở chỗ này được. Anh bổ sung đêm tân hôn cho em có lệ như vậy sao? Em không muốn lần đầu tiên khai trai ở phòng nghỉ trong công ty đâu, ít nhất là phòng ở nhà mới chịuuu."
Phương Lê nóng nảy, một bên dùng sức giãy giụa, một bên la làng,"Anh mau buông em ra, buông ra, nếu không em sút anh bây giờ....."Cùng lúc đó điện thoại bên ngoài reo, hắn đành phải hít sâu một hơi rồi buông Phương Lê ra, sau đó đi ra ngoài tiếp điện thoại. Còn Phương Lê thì vội vàng túm áo túm quần bận vào mặc lại.
“Diêm Đổng, hội nghị đã đến giờ rồi ạ.”Lúc này Diêm Mặc Nghiêu mới nhớ tới hắn còn có một buổi hội nghị nên liền đáp đã biết. Khi quay sang đã thấy Phương Lê quần áo chỉnh tề bưng chén canh qua.
"Canh nè, anh uống nhanh lên. Em nấu vất vả lắm đó~"
"Để đây đi, họp xong anh sẽ uống nó."
"Không được." Phương Lê nói xong vội vàng ôm chặt cánh tay hắn không cho hắn đi, mà mè nheo."Anh uống đi đã rồi hãy đi họp, nó nguội rồi uống ực một cái là được chứ gì."
"Nói thiệt đi, em không bỏ cái gì kì lạ trong đây đâu đúng không?"
"Kì lạ gì chứ, dược liệu bổ thân thể đó, anh uống nhanh lên mọi người đều đang chờ anh họp kìa."
Phương Lê lại lần nữa thúc giục hắn. Diêm Mặc Nghiêu đành phải bất đắc dĩ thở dài, chỉ có thể bưng lên chén canh, nhịn cái mùi khó chịu mà uống ực một cái. Hắn cảm thấy cả người đều muốn phiu theo chén canh, đắng quá!!!!! Diêm Mặc Nghiêu nhanh chóng bước vào phòng tắm bên trong mà súc miệng. Phương Lê ở bên ngoài cả người đều vui vẻ, thấy ông chồng già đi ra liền chạy lon ton tới ôm eo hắn, còn nhón chân hun chùn chụt vào môi Diêm Mặc Nghiêu, sau đó lại làm vẻ mặt ngượng ngùng xoắn xuýt mà nói: "Họp... Họp xong không còn chuyện gì quan trọng thì anh về sớm nha. Em ở nhà chờ anh~."Diêm Mặc Nghiêu nhìn Phương Lê gật gật đầu, sau đó bước nhanh đi ra ngoài. Phương Lê cười cười, nghĩ thầm quả nhiên vẫn là phép khích tướng hữu hiệu, nam nhân đều không thể chịu được người khác nghi ngờ.
Hé hé hé.... Nếu lần này ông chồng già của cậu nhịn được, cậu sẽ bắt hắn uống canh vài lần nữa.... Lúc đó xem hắn còn nhịn được nữa hay không.
Càng nghĩ Phương Lê càng cảm thấy kế hoạch gút vô cùng. Cậu cũng nghĩ kĩ càng rồi, cho dù là tạm nghỉ cậu cũng phải sinh một đứa con béo ú múp míp cho Diêm Mặc Nghiêu, để cho những kẻ nói hắn khắc thê không có con cháu sáng cái mắt chó ra.
Khi Phương Lê về đến nhà, liền nhờ người giúp việc thay chăn ga giường, còn chạy tới chạy lui bày bố lại căn phòng một phen, sau đó còn lôi ra mấy cây nến thơm. Cậu phải làm cho hôm nay là đêm động phòng hoa chúc đáng nhớ nhất mới được. Setup phòng ngủ xong xuôi, Phương Lê liền lao vào nhà tắm mà kì cọ bản thân một hồi, tắm đến da trắng mềm mượt thơm phức mới chịu bước ra.
Sau đó chọn chiếc áo ngủ bằng lụa quyến dzũ bận vào, lên giường nằm chờ chồng về thị tẩm.Chính là nằm một lúc Phương Lê liền cầm điện thoại sau đó gọi cho Diêm Mặc Nghiêu mà hỏi.
"Anh về chưa?"
"Anh đang trên đường về."
"Em tắm rửa xong xuôi hết rồi, còn chút canh buổi trưa anh về thì uống hết nha."
“……” Diêm Mặc Nghiêu buổi trưa uống canh Phương Lê đưa, cả người đều nóng như ngồi Sauna, nếu giờ lại uống chắc lỗ mũi hắn xịt 2 lít máu mất. Diêm Mặc Nghiêu thầm nghĩ, lúc về phải cho vợ nhỏ của hắn biết được hắn có cần uống canh bổ hay không.
"Chồng ơi~ em chuẩn bị nước ấm cho anh rồi đó. Anh muốn tắm trước hay uống canh trước ạ?"
Diêm Mặc Nghiêu nhìn Phương Lê, trầm mặc trong chốc lát lại nói: “Đi tắm trước đã."
"Vậy anh nhanh vào tắm đi, em ở ngoài này chờ anh nha~."Phương Lê còn cực kì săn sóc mà giúp hắn cởi áo khoác, sau đó mới để Diêm Mặc Nghiêu vào bên trong tắm rửa.
Nằm xuống giường, bỗng dưng Phương Lê cảm thấy có chút sợ. Tuy là cậu thúc giục Diêm Mặc Nghiêu nhưng đây là lần đầu tiên trong hai kiếp sống, cậu không có kinh nghiệm.... Khi Diêm Mặc Nghiêu tắm xong bước ra, Phương Lê dùng sức hít sâu, tận lực bảo trì trấn định, chờ hắn lên giường nằm liền lăn long lóc vào lòng ông chồng già, chớp mắt nhìn hắn mà nói:
"Chồng ơi, sao người anh nóng quá vậy, nước tắm em chuẩn bị cho anh nóng quá hay sao ạ~?"
Vì uống chén canh, nguyên buổi chiều cả người hắn đều khô nóng, rồi giờ còn tắm nước nóng, quả thật người hắn như đang bị lửa thêu từ bên trong ra ngoài. Mà Phương Lê còn cố tình cọ cọ, làn da cậu nhẵn mịn còn mát. Chạm vào thoải mái vô cùng, Diêm Mặc Nghiêu cảm thấy từng cái đụng chạm của Phương Lê như con dao cắt đứt sợi dây lí trí của hắn, liền không nhẫn nhịn nữa. Một phát ôm eo Phương Lê sau đó úp người lên. Phương Lê bị hắn đột ngột ôm chặt mà hét một tiếng thật to.
- o0o-
Cả đêm thị tẩm, Phương Lê diễn tả đầy đủ 50 sắc thái, từ cười ha hả, đến cười hì hì xong rồi khóc hưn hức, giọng rên đến khàn, mệt như chó xin Diêm Mặc Nghiêu hãy tha cho mình.
Đợi đến khi Diêm Mặc Nghiêu tha cho Phương Lê thì cậu đã nhũn ra như cái bánh mèo. Bất tỉnh lúc nào không hay.Khi cậu lần nữa tỉnh dậy mới biết lúc này đã là trưa ngày hôm sau rồi, cậu cố gắng đỡ cái lưng như người già mà khó khăn ngồi dậy.
Cậu thấy hối hận vô cùng, nếu có cỗ máy thời gian cậu xin quay trở lại ngày hôm qua, cậu sẽ không đi kích Diêm Mặc Nghiêu nữa đâu...Định bước xuống giường đi đánh răng nhưng chân cậu vừa đặt xuống muốn đứng dậy đã nhũn ra xụi bại đụi dưới sàn. Diêm Mặc Nghiêu vừa vào phòng liền thấy được hình ảnh này. Phương Lê quay đầu, bất lực nhìn Diêm Mặc Nghiêu, cậu muốn đứng lên, nhưng chân lại không có sức.
Diêm Mặc Nghiêu bị Phương Lê nhìn đến hoảng, vội vàng bước đến trước mặt cậu mà ngồi xổm xuống, xoa xoa má cậu rồi hôn xuống cái mỏ đang vểnh lên, sau đó mới cố ý hỏi:"Bảo bối, em bị làm sao vậy?"
Phương Lê tức giận trừng mắt nhìn Diêm Mặc Nghiêu nói: "Anh xem không biết hay sao? Là anh cố tình đúng không? Cố tình trả thù em.... Ấy ui cái eo già của ai gia..."
"Đây không phải hiệu quả của chén canh em nấu sao? Nếu không anh đã khống chế được chính mình rồi." Diêm Mặc Nghiêu đem Phương Lê ôm lên, hướng sofa bên cạnh đi đến.
Phương Lê không còn lời nào để nói, trong lòng còn tự cảm thấy may vì tối qua Diêm Mặc Nghiêu không uống chút canh còn dư. Nếu không chắc giờ cậu đang truyền nước biển quá. Hắn ngồi xuống sofa để Phương Lê trực tiếp ngồi lên đùi hắn, sau đó giúp cậu xoa eo. Phương Lê hữu khí vô lực không khác vì động vật không xương nhão ra trên người Diêm Mặc Nghiêu, giọng như đang làm nũng.
"Em đói quá à chồng ơi~."
"Em muốn ăn cái gì?"
"Cái gì cũng được, miễn no là được rồi ạ."
"Cả đêm qua như vậy anh đút em chưa no hay sao?" Diêm Mặc Nghiêu ở bên tai Phương Lê thì thầm, cậu vừa nghe mặt mũi liền đỏ ửng cả lên, liền vung tay vỗ lên vai Diêm Mặc Nghiêu một cái mà trừng mắt.Chính là cậu không hề biết, bây giờ trong mắt ông chồng già, cậu chính là dễ cưng đến cực hạn. Nên hắn chỉ muốn chọc ghẹo cậu hơn thôi.
Người làm cũng nhanh chóng đưa đồ ăn lên. Đây là cháo đích thân Diêm Mặc Nghiêu xuống bếp nấu khi Phương Lê còn đang ngủ. Vì hắn nghĩ cậu cũng chả còn sức để xuống phòng ăn, nên mới gọi người giúp việc đem lên, rồi cũng tận tay hắn thổi từng muỗng cháo mà đút cho bảo bối ở trong ngực.