Quản gia sau khi mở cửa cho Phương Lê xuống liền hướng cậu mà nói.
“Tiên sinh đã trở lại.”
" Anh ấy về rồi sao ạ? Tại sao về lại không báo con một tiếng chứ, cám ơn chú con vào trước đây."
Phương Lê nghe Diêm Mặc Nghiêu về đã vui đến nở hoa, nhanh chóng bước vào bên trong, nhưng vừa đến sảnh trong đã nghe tiếng ồn ào của Nhạc Văn Hi, nhìn kĩ liền thấy ba kẻ kia đang bị bảo tiêu kéo ra ngoài.
Nhạc Văn Hi vừa thấy bóng dáng của Phương Lê liền lập tức vọt tới, nhưng bảo tiêu nhanh chóng cản y lại không để y đến gần Phương Lê. Nhạc Văn Hi khóc lóc ỉ ôi mà nói.
" Phương Lê, Phương Lê là do tớ sai, tớ xin lỗi, tớ thật sự xin lỗi cậu, tớ không nên vu hãm cậu, tớ chỉ nhất thời bị nóng đầu, xin cậu xin cậu hãy nói giúp tớ,... Nói với phụ thân đừng đuổi tớ đi. Cầu xin cậu..."
Phương Lê còn hoang mang chưa hiểu mô tê ất giáp gì thì bảo tiêu đã kéo Nhạc Văn Hi đi. Chính là Nhạc Lâm Hoa lớn tiếng hô lên, cố gắng áp chế lửa giận mà nhìn Diêm Mặc Nghiêu nói.
" nếu con một hai đuổi bọn họ đi thì ta cũng theo họ ra ngoài ở."
" Trong lòng của ngài, mấy người họ còn quan trọng hơn so với đứa con ruột là ta đúng không?" Nghe bà nói Diêm Mặc Nghiêu như phát rồ mà gầm lên, Nhạc Lâm Hoa không khỏi run rẩy, nhưng vẫn không thể hạ mặt mũi mà cứng giọng nói tiếp.
" Hiện tại là con đang làm quá mọi chuyện. Nếu là chuyện nghiêm trọng, ta đã không bao che bọn họ, nhưng đây không phải chuyện lớn gì, con lại muốn ầm ĩ. Có suy xét đến cảm nhận của ta không?"
Phương Lê nghe là hoang mang nhìn Nhạc lão phu nhân, không khỏi há hốc mỏ vì cậu cứ nghĩ dù gì Nhạc lão phu nhân cũng là ŧıểυ thư danh giá từ nhỏ, sao có thể nói ngang đến vậy cơ chứ.
" Không phải chuyện nghiêm trọng, là vì ngài nghiêng về họ nên mới như vậy. Nếu thật sự Phương Lê đẩy gã ta ngã xuống ngài có nói đó là chuyện không nghiêm trọng nữa hay không?"
" Nhưng.... Nhưng ta cũng không có đuổi Phương Lê đi. Bọn họ làm sai, ngươi dạy dỗ thì dạy dỗ, tại sao lại phải đuổi ra khỏi nhà. Ngươi muốn cái nhà này xào xáo mới chịu đúng không?" Nhạc Lâm Hoa lớn tiếng nói
" Hôm nay ta cho ngài lựa chọn, nếu ngài vẫn bênh bọn họ thì ta sẽ đưa Phương Lê ra khỏi cái nhà này, từ nay về sau không bước chân vào nữa. Sau này ngài cùng bọn họ sống với nhau, ta không làm phiền nữa." Diêm Mặc Nghiêu xụ mặt.
Phương Lê sau cơn hoang mang về Nhạc Lâm Hoa, nghe Diêm Mặc Nghiêu nói liền vội vàng bước đến, nắm lấy tay,tay còn lại khẽ vuốt ve sau lưng Diêm Mặc Nghiêu.
" Anh bình tĩnh một chút, đừng nói những lời như vậy, nói chuyện cùng mẹ nhẹ nhàng thôi."
Bị Diêm Mặc Nghiêu nói câu đó khiến Nhạc Lâm Hoa tức đến khó thở, đầu choáng mắt hoa, nếu không nhờ Phương Lê đỡ kịp bà đã ngồi bệt. Chỉ có thể nhìn Diêm Mặc Nghiêu mà nói không ra câu hoàn chỉnh. Phương Lê vội vàng vuốt lưng giúp bà thuận khí.
“Ngươi, ngươi…….”
" Anh vừa về, quần áo còn chưa thay. Nhanh đi lên lầu tắm rửa thay đồ cho thoải mái, ở đây em nói chuyện với mẹ một chút."
Phương Lê vộ vàng đứng lên đẩy lưng Diêm Mặc Nghiêu, sau đó xoay sang Nhạc Lâm Hoa nhẹ giọng nói.
" Mẹ ngài đừng sinh khí, hại đến sức khoẻ thì thế nào, tụi con sai rồi. Chút nữa con sẽ lên khuyên nhủ anh ấy, ngài cũng biết hiện tại anh ấy đang nóng nên mới nói những lời như vậy, chờ khi anh ấy bình tĩnh con sẽ bảo anh ấy đến xin lỗi ngài, ngài cũng bình tĩnh đừng tức giận."
Nhạc Lâm Hoa trầm ngâm nhìn Phương Lê một cái sau đó liền vẫy người giúp việc đến đỡ bà vào phòng.
Phương Lê cũng nhanh chóng chạy về phìng chờ Diêm Mặc Nghiêu tắm rửa ra.
" Sao anh về cũng không báo em biết?"
Diêm Mặc Nghiêu vừa bước ra thì Phương Lê đã nhanh chóng đi tới ôm hông hắn, ngẩng đầu mà nhìn. Diêm Mặc Nghiêu lại không nói gì, chỉ im lặng nhìn Phương Lê một chốc sau đó cúi người hai tay nâng mông bế cậu lên mà đi đến giường. Vừa ngã xuống giường Diêm Mặc Nghiêu đã áp toàn bộ cơ thể lên mà hôn Phương Lê.
Tuy mới tách ra khoảng 10 ngày nhưng đối với cả hai thì thời gian thật sự quá lâu. Nhất là Diêm Mặc Nghiêu, lần đầu tiên trong đời cảm thấy luôn lo lắng bất an, sợ Phương Lê sẽ xảy ra bất trắc gì hắn sẽ ân hận suốt đời.
Nên lúc được cấp dưới báo lại vụ việc Nhạc Văn Hi hãm hại Phương Lê, đầu óc Diêm Mặc Nghiêu như muốn bùng nổ hắn chỉ muốn tận tay bóp chết Nhạc Văn Hi. Nhạc Văn Hi chính là may mắn đã không đụng vào thân thể Phương Lê nếu không hắn sẽ cho y biết thế nào là sống còn khổ hơn chết.
Diêm Mặc Nghiêu ngồi dựa đầu giường kéo Phương Lê lên mà ôm trong ngực, hôn hôn nhẹ vành tai của vợ nhỏ. Phương Lê biết hắn vẫn còn sinh khí nên ngoan ngoãn dựa ngực ông chồng già, bàn tay xoa nắn ngón tay của hắn mà nói.
" Anh đừng giận mẹ, chỉ là mẹ cùng bọn họ sống với nhau lâu rồi ít nhiều cũng có tình cảm, mẹ cũng thật sự xem họ là cháu ruột nên mới như vậy. "
Phương Lê ngẩng lên hun chụt lên khoé môi Diêm Mặc Nghiêu một cái sau đó cọ cọ chóp mũi với hắn mà nói tiếp.
" Bây giờ anh đừng đuổi họ đi, nếu giờ anh làm căng đuổi họ mẹ sẽ cùng anh cãi nhau nữa đó. Cái kim trong bọc cũng có ngày lòi ra, những người tầm nhìn hạn hẹp lại không não như bọn họ không sớm thì muộn cũng lộ ra bản tính thật. Lúc đó không cần anh đuổi, em dám chắc mẹ cũng không dám để họ trong nhà."
Phương Lê thật lòng mà nói, vì Nhạc lão phu nhân dù gì cũng là mẹ ruột của Diêm Mặc Nghiêu, dù có giận ai cũng không thể giận bà vì Phương Lê biết mạch suy nghĩ của bà khác với người bình thường.
Phương Lê biết bọn Nhạc Văn Hi không vì lần giáo huấn này mà thành thật, bọn chúng sẽ tìm cơ hội để hãm hại cậu tiếp. Nhưng cậu càng mong bọn chúng nên như vạy vì khi đó sẽ càng dễ để cho bọn chúng cút khỏi Diêm gia. Mà ông chồng già của cậu sẽ không gây nhau với Nhạc lão phu nhân mà tức giận nữa.
Cậu lúc kết hôn với Diêm Mặc Nghiêu cũng từng suy nghĩ và chuẩn bị tâm lí để nhẫn nhịn Nhạc lão phu nhân. Nhưng cậu không ngờ Diêm Mặc Nghiêu lại cãi một trận với bà. Phương Lê không biết mấy năm gần đây Diêm Mặc Nghiêu cũng khó chịu với Nhạc lão phu nhân vì bà luôn bênh vực dám Nhạc Văn Hi, lúc trước vì hắn nghĩ đến cảm thụ của bà mà xem như không thấy, cũng biết vì bà lớn tuổi nên muốn ở chung với con cháu nhiều hơn nên đồng ý với những vấn đề của bà. Chính là hắn không ngờ vì như vậy Nhạc Văn Hi lại dám hãm hại Phương Lê trong chính căn nhà của hắn, khiến bao nhiêu khí chịu tích lũy trước đây bạo phát luôn một lần.
Người duy nhất bây giờ có thể dập lửa của Diêm Mặc Nghiêu duy nhất chỉ có vợ nhỏ của hắn.
" Anh nhớ em hông~~~?"
Phương Lê hôn lên trái cổ của Diêm Mặc Nghiêu mà hỏi, cả người hắn liền run lên vì bất ngờ. Hắn biết vợ nhỏ đang muốn an ủi nên liền thả lỏng, tay đặt sau lưng của Phương Lê cũng nhẹ vàng vuốt ve lên xuống.
" Cũng nhớ "
" Cũng nhớ là sao? Là không quá nhớ đúng hông?" Phương Lê ngẩng mặt mà trừng ông chồng già, khiến Diêm Mặc Nghiêu chỉ biết phì cười nhẹ hun hun cái mỏ đang vểnh lên của cậu mà nói tiếp.
" Tại anh bận quá.,"
" Biết vậy mỗi ngày em cũng chả nhớ anh làm gì cho tốn công."
Tuy mỏ nói vậy nhưng Phương Lê biết rõ nhất vì một ngày hắn gọi cậu đến 5,6 lần. Chỉ là hắn không muốn thừa nhận thôi,
" Chồng hơi~~~! Chúng ta sinh con đi!"
Diêm Mặc Nghiêu ngây ngẩn mà nhìn Phương Lê, khi chân của cậu đang cọ cọ phía dưới. Hắn chỉ biết phì cười xoa đầu Phương Lê.
" Chờ thêm khoảng thời gian nữa, được không?"
" Lại phải chờ. Rốt cuộc chờ cái gì? Em chuẩn bị hết rồi chỉ còn lăn ra thôi á....tại sao chờ quài dzạ?" Phương Lê cực kì bất mãn, có ai như cậu không kết hôn rồi muốn có con mà cũng mệt.
" Anh biết em chuẩn bị rồi nhưng anh vẫn chưa!" Diêm Mặc Nghiêu vùi mặt vào cổ Phương Lê hít hà như mấy cha biến thái mà nói. Khiến Phương Lê có chút không hiểu.
" Anh muốn chuẩn bị cái gì, là em sinh con chứ có phải anh đâu, lần trước không phải đã làm... Em không cần biết, em muốn có con, em muốn có con, anh không có quyền phản bác, nếu không em sẽ dùng gia pháp hậu hạ."
" Em muốn dùng gia pháp thế nào?"
" Em tự quẩy!" Phương Lê nói xong liền kéo áo ngủ của Diêm Mặc Nghiêu mà hôn tới.
Diêm Mặc Nghiêu không nghĩ tới đứa nhỏ nói là làm, liền vội vàng ngăn cản cậu, trên giường hai người liền rối nùi kẻ sấn tới đòi quẩy, người thì cố ngăn. Nhưng Phương Lê luận bộ dạng đến sức lực đều thua Diêm Mặc Nghiêu nhanh chóng bị ông chồng già ôm cứng trong ngực tay chân đều không thể nhúc nhích
Bị hắn ôm mà hôn, Phương Lê chỉ có thể cử động cổ và đầu vừa né vừa la làng
" Cái người này, không được hun, buông tay em ra, không quẩy thì không được hun.. áaaaaaaaa!"
……………………
Ngày hôm sau, Phương Lê cảm thấy Diêm Mặc Nghiêu cùng Nhạc lão phu nhân đã bình tĩnh nên liền bắt hắn đến nói chuyện với bà.
Diêm Mặc Nghiêu bước đến bên phía sân viện của bà, sau đó bước vào bên trong phìng khách mà ngồi xuống đối diện bà liền nói.
" Ta với Phương Lê mới thật sự là người nhà của ngài, ta có thể hiểu suy nghĩ của ngài cũng lý giải được tình cảm mấy năm qua của ngài với bọn họ, nhưng từ đầu tới cuối ngài lại không đứng ở phía ta mà suy nghĩ.
Ngài cảm thấy họ bị bất công nên thấy mọi việc ta làm đều gay gắt. Nhưng ngài có nghĩ tới đây là lần thứ 4 ta kết hôn rồi hay không? Nếu Phương Lê thật sự xảy ra chuyện gì, tâm trạng ta sẽ thế nào? Ta lúc đó chắc cũng không còn muốn sống nữa....."
Hắn ngưng một lúc nhìn bà lại thở dài tiếp tục nói
" Chẳng lẽ ngài muốn ta đã bận rộn công việc, còn phải nơm nớp lo sợ khi ở trong chính căn nhà của mình ư?"
" Con nói ta thiên vị bọn họ vậy con không thiên vị Phương Lê sao, ta là mẹ ruột con nói một lời cũng không được? Văn Hi hãm hại Phương Lê, nhưng nó thà tự làm bản thân bị thương cũng không thương tổn Phương Lê, này cũng đủ để nói rõ tâm của nó vẫn còn thiện lương. Ta sống với tụi nó nhiều năm như vậy không lẽ không nhận ra tính tình của tụi nó thế nào.
Con muốn phát muốn mắng tụi nó, ta không có ý kiến. Nhưng con chỉ muốn làm Phương Lê nguôi giận mà đuổi tụi nó đi, con có nghĩ đến cảm thụ của ta không?"
Diêm Mặc Nghiêu cũng hiểu vì sao Phương Lê cứ hay nói hắn mua thuốc bổ não cho mẹ hắn uống rồi.
" Lúc trước chính ngài muốn ta cùng Phương Lê, khi ta cưới em ấy vào cửa em ấy một nửa cũng là con của ngài, ngài không xem trọng em ấy nhưng ít nhất cũng phải công bằng chứ. Lúc bọn họ nhục mạ Phương Lê, ngài cũng ngồi ở đó, ngài là trưởng bối thấy vậy cũng không ngăn cản một câu, cuối cùng thì thế nào Phương Lê không làm gì cả lại chịu nhục đứng đó bị kẻ khác chỉ mặt chửi. Cả một câu xin lỗi bọn chúng cũng không nói được. Ngài cảm thấy vậy là đúng sao? Ngài bao che bọn chúng chỉ để bọn chúng càng có gan mà làm loạn., Chúng nó sẽ nghĩ chính là dù có làm gì có chửi hay hãm hại Phương Lê thế nào thì ngài cũng đứng ra mà bao che, ta không thể làm gì cả.
Hôm nay, ngồi đây ta không phải muốn cùng ngài cãi nhau hay gì. Chỉ là muốn nói lần này ta chỉ đi công tác ít ngày Phương Lê lại bị hãm hại, ngài là trưởng bối không phân phải trái khiến ta thật lạnh lòng. Nếu ngài cảm thấy ta nói khó nghe, vậy ta sẽ đưa Phương Lê ra ngoài ở để nơi đây lại cho ngài cùng bọn họ sống cho thoải mái. Ta không muốn vợ của mình bị kẻ khác khinh bỉ."
Nói xong Diêm Mặc Nghiêu đứng dậy mà rời đi. Nhạc Lâm Hoa ngồi yên trên ghế mà suy nghĩ nửa ngày, Diêm Mặc Nghiêu là con bà nên bà hiểu tính tình của hắn, biết hắn nói được thì sẽ làm được. Nếu hắn muốn đưa Phương Lê rời khỏi nhà, dù trời có sập cũng không ngăn được. Nhưng nếu là vậy chuyện này đồn ra ngoài thì còn đâu mặt mũi nữa.
Bà cũng không muốn hắn phải dọn ra ngoài, dù trước đây Diêm Mặc Nghiêu bận rộn đi sớm về khuya nhưng vẫn về nhà, ở tuổi này của bà chỉ muốn ở với con cháu không lẽ cũng là sai?
Buổi chiều Nhạc Lâm Hoa cho gọi tất cả mọi người, để cho bọn Nhạc Văn Hi chính thức xin lỗi Phương Lê, bảo đảm sẽ không có lần thứ hai như vậy, nếu có bọn họ sẽ tự ra dọn ra khỏi Diêm gia.
“Thực xin lỗi, thật sự thực xin lỗi, chuyện này cùng nhị ca cùng tam ca một chút quan hệ đều không có, là tớ nhất thời hồ đồ mới làm ra loại chuyện này, đều là tớ sai. Cầu xin cậu tha cho một lần, tớ thật sự không dám nữa, nếu tái phạm ta sẽ tự dọn đồ rời khỏi Diêm gia” Nhạc Văn Hi đôi mắt đều khóc sưng lên, y đứng hơi cúi đầu bộ dáng đều là thành khẩn nhận lỗi với Phương Lê.
Diêm Bác Phong cùng Diêm Học Ấn đứng ở hai bên Nhạc Văn Hi, sau khi y nói xong, Diêm Bác Phong nói: “Ta lúc ấy quá sốt ruột, không có khống chế được tính tình, ta cùng ngươi xin lỗi, thực xin lỗi, ta về sau nhất định sửa lại, tuyệt đối sẽ không nói những lời vô lễ ấy với ba nhỏ nữa.”
“Ta cũng có sai, không nên dùng thái độ như vậy nói chuyện với ba nhỏ,, thực xin lỗi, ta cũng nhất định sẽ sửa lại, về sau tuyệt đối không dám tái phạm.” Diêm Học Ấn nói.
Diêm Mặc Nghiêu lạnh mặt, một câu đều không muốn nói. Chín hoặc Phương Lê liền xoay sang nhìn hắn, khẽ vỗ lên bàn tay của ông chồng già ý nói hắn phát ngôn gì đi. Nhưng Diêm Mặc Nghiêu chỉ trở tay nắm tay Phương Lê rồi vuốt ve,tuyệt nhiên không mở miệng. Cuối cùng cậu đành phải tự nói.
" Ta không phải kẻ mang thù dai mà không muốn tha thứ, chỉ cần các ngươi thật tình nhận ra lỗi sai, không tái phạm nữa là được."
Phương Lê đành phải làm một vị trưởng bối không chấp nhặt mà nói. Và nói còn để cho Nhạc lão phu nhân nghe, còn lại cậu sẽ từ từ mà tính hết nợ mới nợ cũ với bọn chúng.