Chương 265.1: Cha của đứa bé.
Tiếng nhạc chuông này, chỉ dành riêng cho một người.
Nghe tiếng nhạc chuông quen thuộc, sát khí trong ánh mắt lạnh lùng của Mộ Yến Thần nhất thời giảm đi, anh đi tới lấy điện thoại di động ra xem, quả nhiên là cuộc gọi quốc tế đường dài, bây giờ ở thành phố C là mấy giờ rồi ? ,** Tại sao cô còn chưa đi ngủ?
"A lô?"
"Anh đang ở đâu?" Trên nét mặt mệt mỏi của Lan Khê thoáng hiện nét vui mừng, tinh thần lập tức tỉnh táo, “ Hiện giờ anh đang làm việc à, có bận lắm không?"
Mộ Yến Thần đổi tay cầm điện thoại di động, cầm quần áo lên: "Không bận, em nói đi."
William lách qua đám đông xông lại, ánh mắt cũng lạnh lùng, anh ta cầm lấy bộ đồ của Mộ Yến Thần chờ anh xuống, không ai để ý đến Phó Minh Lãng bên cạnh đang theo dõi bóng lưng anh, nhìn anh gọi điện thoại, giọng nói kia chợt trở nên mềm mại, làm tổn thương đến ký ức đau đớn nhất của anh ta.
Đoạt lấy kiếm trong tay trọng tài, nhân lúc mọi người không ai chú ý đến, mắt Phó Minh Lãng hằn sợi tơ máu, đi từng bước một tới sau lưng Mộ Yến Thần.
"Minh Lãng, ba muốn chúng ta đầu xuân sang năm thành hôn!"
"Minh Lãng, anh yêu thích em? Anh có thật biết cảm giác thích ra sao?"
"Minh Lãng, em không thích nghe giảng đạo, anh mau tới giáo đường đón em đi thôi! !"
"Minh Lãng!" "Minh Lãng!"
. . . . . .
Từng giọng nói thanh thúy mang theo tiếng cười vang vọng ở bên tai, thế nhưng lần nói chuyện cuối cùng, cô ấy lại giống như một con chim gãy cánh, không nhảy nhót nữa.
". . . . . ."
"Minh Lãng, em yêu một người đàn ông, là yêu không phải thích. . . . . . Nhưng anh ấy không yêu em."
Nhưng anh ấy không yêu em.
Giọng nói của Rella rất nhỏ mà tuyệt vọng, cô cúp điện thoại chạy ra xe đi đến phi trường Luân Đôn, làm việc nghĩa không được chùn bước!
Sau đó. . . . . .
Sau đó sẽ không bao giờ có "Sau đó" nữa .
Phó Minh Lãng từng bước đến gần Mộ Yến Thần,con mắt hằn tia máu, cách nhau một khoảng vài mét, lần đầu tiên