CHƯƠNG 264: HÃY ĐỂ MẠNG CỦA MÀY Ở LẠI (tiếp theo)
Không đánh trúng, nhưng chiếc roi da cũng đã vút qua, để lại trên gương mặt tuấn tú và trên mu bàn tay anh hai đường roi bỏng rát, đỏ rực!
Mộ Yến Thần nghiêng nghiêng đầu, ánh mắt lạnh nhạt quét trở lại, đôi bàn tay lạnh cóng một lần nữa lại siết chặt dây cương, kéo đầu ngựa nhảy một cái, băng lên ngang hàng với hắn, xoay một vòng 90 độ vuông góc với cửa lan can, sau đó thuận tiện vượt qua hắn. Ánh mắt của Phó Minh Lãng lạnh lẽo đến đáng sợ, tự giác tránh sang một bên nhường đường cho Mộ Yến Thần!
Hắn cố ý, bởi vì hắn biết ở nơi hàng rào tử vong, chỉ cần hung hăng đạp vào bụng ngựa một cái, là sẽ đẩy Mộ Yến Thần vào trong cánh cửa địa ngục đầy máu tanh! !
Khoảng cách với hàng rào tử vong càng ngày càng gần. . .
Trên khán đài, William đã ngửi thấy hơi thở của thần chết.
"Không. . ." Sắc mặt anh đã hoàn toàn thay đổi.
Không thể tiếp tục như vậy được. . Không thể để cho Phó Minh Lãng cứ đắc ý như vậy được, không thể cứ chờ chết như vậy!
Anh phi người nhảy qua lan can như muốn bay về phía trường đấu ngựa, cấm quân hoàng gia ở phía sau đột nhiên bị kinh động, trùng trùng điệp điệp vác súng chạy về phía bên này chặn lại. William bước đi như bay, trong con ngươi lạnh lẽo như băng giá ngàn năm đầy khí chất lẫm liệt, giống như kiểu "gặp thần giết thần gặp Phật giết Phật", cũng không thèm nhìn đến trọng tài ra lệnh, cứ xoay người đi vào, một nhóm cấm quân xông lại chặn ngang con đường của anh.
Trên ghế sôpha Phó Ngôn Bác đứng bật dậy, hướng về phía trường đấu ngựa quát to lên để cho con trai của mình dừng tay! !
William và một cấm quân bắt đầu đánh nhau, trong quá trình đó bất ngờ rút súng ra, "Pằng” tiếng súng nổ vang lên, âm thanh vang động khắp cả tòa trang viên, cả trường đấu ngựa cũng rung lên bần bật!
Phó Minh Lãng nôn nóng đến mù quáng, hàng rào tử vong đã ở trước mắt rồi.
Mộ Yến Thần tăng tốc độ, hắn cũng tăng tốc theo. Rốt cục ở trước khúc quanh, rất nhanh hắn kéo dây cương liều mạng vượt qua Mộ Yến Thần, hắn muốn sử dụng toàn bộ sức lực để đẩy con ngựa của Mộ Yến Thần vào hàng rào, sau đó mượn phản lực để giữ cho mình bình an vô sự. Nhưng hắn lại không nghĩ rằng chỉ trong nháy mắt, Mộ Yến Thần chợt nắm chặt dây cương thắng con ngựa đang chạy trên đường lại, lôi đầu ngựa trệch với hướng đi ban đầu! Khoảng cách giữa hai con ngựa thoáng chốc đã cách xa ...
Phó Minh Lãng không kịp phản ứng.
Hắn mở trừng cặp mắt thật lớn.
Một cú đạp đá con ngựa bị thương ngã ra ngoài về phía nơi hàng rào, hắn cũng xoay người, diễnđàn✪lê✪quýđôn trước mắt, một cây trúc được vót nhọn trong hàng rào rất có thể sẽ xuyên một cú trí mạng vào hắn, trong chớp mắt, tiếp đó cả người hắn bao gồm cả gương mặt này nữa cũng sẽ bị đâm thành vô số lỗ máu.
Hắn xong đời rồi.
Đột nhiên con ngựa hí lên một tiếng như tê liệt, thân ngựa ầm ầm ngã xuống, còn Phó Minh Lãng chợt nhận thấy thắt lưng mình được một lực rất lớn kéo mạnh lại phía sau, sau đó thân thể của hắn rơi vào trên thân ngựa rồi đột ngột bị lôi ra xa hàng rào, một lần nữa bị quăng xuống đất!
"Khụ, khụ, khụ..." Phó Minh Lãng bị quăng xuống, nằm lăn trên mặt đất, ho ra máu tươi.
Con ngựa bị ngã vật xuống đất không sao đứng dậy nổi, cất tiếng hí bi thương vang dội bầu trời, nghe vô cùng kinh sợ. Một cây cọc ngầm đáng sợ đã đâm xuyên qua một cái đùi của con ngựa, dòng máu ấm nóng đỏ tươi chảy ngập trên hàng rào tràn ra ngoài,
Gương mặt tuấn tú của Mộ Yến Thần trắng bệch, anh rút lại chiếc roi da đang trói ngang hông của Phó Minh Lãng, giục ngựa vòng qua hàng rào, dùng tốc độ từ tốn, nhàn nhã chạy xong mười vòng, trở lại nơi xuất phát.
Nhẹ nhàng xuống ngựa, không để ý trên mặt, trên người mình đầy nước bùn và máu, anh ném chiếc roi đi, cởi nút áo lạnh lùng nói: "Còn thi đấu gì nữa không?"
Cả trường đấu kinh hãi! !
Mãi lâu sau tất cả mọi người mới phản ứng được, ra sức hò hét chạy hướng về phía Phó Minh Lãng đang nằm. Cả khán đài đã trở nên rối loạn. Đang đánh nhau với cấm quân hoàng gia, William giật mình, trái tim đang đập mạnh đến sắp vọt ra khỏi cổ họng liền trở về chỗ cũ, dừng đập đến mấy giây. Phó Ngôn Bác và Isha ngồi trên khán đài tinh thần bị hoảng sợ đến sững sờ. Công chúa Isha xốc váy lên định chạy vào xem con trai thế nào, nhưng lại không để ý nên giẫm phải váy của mình, bị ngã lăn từ trên khán đài xuống dưới.
Mọi người trở nên hỗn loạn, tiếng huyên náo hòa cùng tiếng mưa rơi bao phủ khắp đấu trường.
Phó Minh Lãng bò dậy từ trong đám người, cái chân bị ngã ngựa bị tê rần, nhưng vẫn còn có thể đi được, hắn chưa hoàn hồn đã nhìn Mộ Yến Thần, chợt giận dữ gào thét lên một câu: "TM , ai khiến mày cứu tao !"
Tiếng mưa rơi cùng tiếng người quá lớn, che lấp đi tiếng rít gào của hắn.
. . .
Một giờ sau, tình hình trong phòng đấu kiếm cũng căng thẳng y như vậy, khiến người ta vã mồ hôi hột.
Lúc mới bắt đầu công chúa Isha cũng đã từng chạy tới ngăn cản Phó Minh Lãng, thuyết phục hắn không nên ra sân nữa, nhưng Phó Minh Lãng hết lần này tới lần khác không chịu nghe, đẩy mẹ mình ra kiên quyết muốn ra trận! Đầu đội mũ bảo hiểm cẩn thận để kiếm không đâm vào mặt, nhưng Phó Minh Lãng lại yêu cầu không được mặc đồ bảo hộ, hai người cứ để trần như vậy để đấu kiếm với nhau!
Kiếm không có mắt, đâm ra một nhát chính là phải chết.
Cuối cùng Mộ Yến Thần đã hiểu, loại người thường bị gọi là thua cuộc luôn nóng mắt, không gỡ lại được sẽ không chịu bỏ qua.
Trên gương mặt anh tuấn của anh, dấu roi rướm máu vẫn bỏng rát, nhưng lại làm nổi bật lên khí phách anh hùng, bộc phát đầy đủ vẻ trầm tĩnh mê người. Anh lặng lẽ đội mũ bảo hiểm lên đầu, cầm kiếm lên tay. Phó Ngôn Bác ở dưới nói rất to, nhắc nhở "Chấm vào nhau là dừng kiếm nhé!!" Isha không hiểu chuyện là thế nào, chỉ biết trận đấu này lại càng đậm chất “ngươi chết ta sống” hơn. Nhưng chết nỗi bà lại không thể khuyên nhủ, làm lay động nổi con trai mình. Mấy lần bà đã phải hét lên, sai cấm quân hoàng gia kéo hai người bọn họ ra, nhưng Phó Minh Lãng lại ngăn cản! Hắn tuyên bố không đòi lại sự công bằng cho Rella thì không chịu.
Trong lòng Phó Ngôn Bác như có trống gõ thùng thùng. Ông ta biết, nếu như Mộ Yến Thần có ý định gây tổn thương như lời của con trai mình, thì vừa rồi trên trường đấu ngựa cũng sẽ không cứu Phó Minh Lãng, cho nên ông ta không lo lắng.
Ông ta chỉ lo lắng cho con trai mình không chịu nổi bị thua sẽ làm những chuyện quá phận.
Chỉ có vẻn vẹn một trận so kiếm, Phó Minh Lãng cũng biết, chỉ cần để cho hắn bắt được cơ hội, kiếm của hắn chắc là sẽ không dừng.
Quần thể thao mỏng manh và áo sơ mi, hoàn toàn không ngăn nổi đường kiếm này.
Nhưng hết thảy đều ngoài dự liệu của hắn.
Sau mấy hiệp thật hung mãnh, "Keng!" một âm thanh giòn giã vang lên, mọi người kinh sợ thét lên, dạt ra, kiếm trong tay Phó Minh Lãng đã bị hất tung lên, rơi vào giữa đám người, tay hắn trống không, khắp người đầy mồ hôi, nhìn Mộ Yến Thần qua lớp lưới của mũ bảo hiểm...
...Thở dốc không ngừng.
". . ." Phó Minh Lãng thoáng kinh hãi, biết vừa rồi chẳng qua là do mình có chút ngẩn ngơ, bởi vì đây là nơi hắn đã từng dạy Rella đấu kiếm, cô rất thông minh vừa học đã biết ngay, nhưng không bao lâu, cô đã hóa thành một nấm đất.
Mồ hôi thấm ướt đầu tóc.
Mộ Yến Thần vứt kiếm, chính xác là anh cầm chuôi kiếm, ném xuóng bên cạnh trọng tài còn đang sững sờ.
Tháo mũ bảo hiểm xuống, anh tuyệt đối không cần Phó Minh Lãng nhận thua, lạnh lùng xoay người đi xuống dưới đài đấu, mà giờ khắc này trong quần áo của anh vắt trên lan can, vang lên tiếng chuông điện thoại di động. Tiếng nhạc êm ái làm thay đổi bầu không khí trong phòng đấu kiếm rộng lớn.
Tiếng nhạc chuông này, chỉ dành riêng cho một người.