CHƯƠNG 260.1: VỞ KỊCH HAY
Lan Khê không hiểu những gì anh vừa nói lắm, nhưng trong lòng vốn vẫn luôn tin tưởng và ỷ lại anh, cho nên, cô đương nhiên cho rằng cứ đi rồi khắc sẽ hiểu rõ. Chỉ có điều vì sao lại nhất định phải đến bệnh viện vậy nhỉ? Hiện giờ trong bệnh viện đang có người thân nào đó cần đến thăm sao?
Cô nghĩ mãi không ra, người duy nhất có thể nghĩ đến đó chính là Nhan Mục Nhiễm!
- - Nhan Mục Nhiễm sao?
Cặp lông mày mảnh của Lan Khê khẽ nhíu lại.
Sau khi nói lời tạm biệt với Nhiếp Minh Hiên, Mộ Yến Thần kéo Lan Khê đi ra ngoài.
Trước khi lên xe anh gọi điện thoại cho Mộ Minh Thăng, đương nhiên là anh phải tránh Lan Khê. dien⊹dan⊹le⊹quy⊹don⊹com Lan Khê ngồi ở trong xe chỉ nhìn thấy bóng dáng cao ngất của anh đứng ở ven đường, trong con ngươi rét lạnh thoáng hiện một tia sắc bén. Cửa kính xe cách âm cực kỳ hiệu quả, cô không mảy may nghe thấy anh đang nói cái gì.
"Hiện giờ chúng ta đi luôn sao?"
"Đúng vậy!" Mộ Yến Thần lưu loát phun ra hai chữ, ngước mắt nhìn cô, "Sau khi đến chỗ đó em không cần phải nói gì hết, cứ nhìn là được, hiểu không?"
Lan Khê ngoan ngoãn gật gật đầu
Mộ Yến Thần cúi đầu đặt một nụ hôn ấm áp ở trên trán cô.
Mà giờ phút này, ở nhà họ Mộ lại khác hẳn với sự yên bình ở nơi này. Vừa rồi anh đã gọi cho Mộ Minh Thăng một cú điện thoại, giống như một trái bom Nguyên Tử loại nhỏ, đã nổ tung cả nhà họ Mộ, làm hồn vía Mộ Minh Thăng bị bay sạch.
Mà cũng chỉ vì anh đã nói một câu thế này - -
"Vừa mới rồi ở Dạ Vô Cương bọn con xảy ra chút chuyện, Lan Khê bị thương, đã đưa đến bệnh viện."
Lời nói dối thế này mà anh vẫn trầm tĩnh như nước nói ra được, chẳng ngại Mộ Minh Thăng bị tin tức này làm cho phát hoảng đến mức không sao đứng nổi, nói chi đến việc còn kịp phỏng đoán thực giả trong lời nói của anh nữa? Trong điện thoại, Dieendaanleequuydonn giọng của ông đã phát run, hỏi cái bệnh viện ấy ở đâu, phòng bệnh nơi nào. Trong giọng nói già nua mà u ám kia tràn đầy vô cùng lo lắng, quan tâm với con gái của mình.
Mộ Yến Thần nhẹ giọng báo lại số phòng bệnh của Nhan Mục Nhiễm, trong cặp mắt lạnh lộ ra một tia áy náy, cúp điện thoại.
Để cho ông tạm thời sốt ruột một chút, chẳng qua là anh muốn ông tới phòng bệnh trong bệnh viện mà thôi.
Mà cùng lúc xe chạy ra ngoài, sự lo lắng trong lòng Mộ Yến Thần vừa gạt xuống, thì một sự lo lắng khác lại đã chậm rãi dâng lên. Tình thân như rượu, tinh khiết và thơm nồng để càng lâu càng thêm đậm. Lan Khê đi khỏi thành phố vài năm khiến Mộ Minh Thăng nhận thấy rõ ràng bản thân mình thật sự có bao nhiêu quan tâm và yêu thương với con gái. Nhưng đến khi chân tướng thật sự bị vạch trần, Mộ Minh Thăng sẽ thế nào? Lan Khê lại sẽ ra sao?
Cặp mắt rét lạnh nhắm lại, anh không muốn để cho bản thân nghĩ ngợi đến chuyện này thêm nữa. Khi anh mở mắt ra sự trong sáng đã tràn ngập trong mắt. Mộ Yến Thần xoay chuyển tay lái, chiếc xe màu đen giống như mũi tên nhanh chóng rời xa Dạ Vô Cương, hướng tới bệnh viện chạy đi.
***
Chiếc khăn quàng cổ màu đen nặng nề bao bọc chặt chẽ lấy đầu, lại thêm một chiếc kính râm trên mắt, một người phụ nữ tao nhã cao quý đi đến nơi cuối hành lang bệnh viện. Biểu cảm của bà ta rất lạnh nhạt, trầm tĩnh đi đến chỗ y tá trực ban, hỏi thăm số phòng bệnh của Nhan Mục Nhiễm.
"Nhưng thật xin lỗi tiểu thư. . . A, không đúng, phu nhân, " y tá nhìn nhìn nếp nhăn trên mặt của bà phán đoán nói, " Thời gian thăm hỏi bệnh nhân của chúng tôi đã hết, để tránh cho có người không liên quan lui tới ra vào bệnh viện, chúng tôi đều yêu cầu phải đăng ký, xin hỏi ngài có quan hệ thế nào với người bệnh, là người nhà hay là bạn?"
Cách một lớp mắt kính, một cái nhìn mang theo chút lạnh lẽo bắn ra, đến lạnh cóng cả lưng người ta.
"Tôi là mợ của cô ấy." Bà nói giọng lạnh lùng.
"A. . ." Y tá có chút bỡ ngỡ, cụp mắt xuống, đăng ký xong bảo bà ký tên, lại dặn thêm một câu, "Phu nhân, tốt nhất là ngài đừng làm chuyện gì khác, bệnh nhân này có cảnh sát trông chừng, trên lưng cô ta còn đang mang án đấy, chúng tôi cũng không dám tùy tiện để người thoải mái đi vào đâu."
Bà bỏ bút, lạnh lùng xoay người đi vào.
Trong phòng bệnh, Nhan Mục Nhiễm cứ đần độn ngủ rồi lại tỉnh, tỉnh rồi lại ngủ, hai hàng nước mắt treo ở trên mặt, khắp nơi trên mặt đất đều là những mảnh vỡ của cốc uống nước bị ném vỡ vụn. Các y tá cũng lười thu dọn, mỗi ngày chỉ có dì lao công quét dọn vệ sinh vào quét dọn.
Lúc cửa bị đẩy ra, Nhan Mục Nhiễm vẫn chưa tỉnh giấc.
Mẹ cũng đã sinh bệnh phải nằm viện, sau đó đã không còn có người đến thăm nom cô nữa, ngoại trừ lần trước có Mộ Yến Thần. Cô không hề đề phòng, nhưng đột nhiên cảm thấy có hai luồng ánh sáng lạnh lẽo phóng ở trên người mình, nguy hiểm như mũi đao vậy. Cô giật mình một cái, tỉnh lại! Bên chân vừa mới bị cắt truyền đến một trận đau nhức! !
". . ." Nhan Mục Nhiễm gian nan chống người dậy, nhìn về phía cửa, ". . . Bà là ai? !"
Sắc mặt lạnh như băng của người phụ nữ kia đã dịu đi một chút, cởi khăn quàng cổ ra, tháo cả cặp kính râm xuống.
Phía dưới chiếc áo khoác dạ màu xanh sẫm vẫn lộ ra những đường cong tao nhã như trước, cho dù bà có bí mật xuất hành như vậy, khí chất cao quý trên người bà vẫn không hề suy giảm. Bà đi qua, đặt chiếc kính râm ở trên giường của cô rồi nói: "Bây giờ bác mới đến thăm cháu được."
"Từ ngày cháu phải làm giải phẫu đó, sau đó cho đến bây giờ bác cũng chưa tới thăm hỏi cháu, cháu thế này là đang trách bác đấy hả ?" Mạc Như Khanh ôn nhu nói.
Nhưng trong sự ôn nhu, lại mang theo một chút âm u lạnh lẽo.
Nhan Mục Nhiễm có chút kinh hoảng. Giữa đêm khuya, sự xuất hiện này làm cho cô bị kinh sợ, hồn phách như đã bay mất ba phần, sau khi trấn định lại cô cười lạnh: "Trách sao? . . . Bác Mạc, cháu không trách bác, cháu chỉ hận bản thân cháu rất ngu xuẩn. Đã lâu như vậy, cho đến tận bây giờ, từng nước cờ đều là ý định của bác mà, chỉ cần bác hơi mở miệng là cháu đã đến rồi. Cho tới giờ, cháu đều đã làm việc thay bác đấy chứ! Hiện tại cũng vẫn vậy. . . Bác nhìn xem, bác vẫn là phu nhân của nhà họ Mộ như trước, cao quý tao nhã, còn cháu lại nằm ở trên giường bệnh, cả đời nằm liệt như vậy!"