CHƯƠNG 259.2: CÓ KỊCH VUI ĐỂ XEM (tiếp theo)
Lan Khê nhìn thấy khuôn mặt nhỏ nhắn của bạn mình đổi tới đổi lui, không nhịn được liền nở nụ cười tràn ngập vui sướng cùng cảm động.
Cô đưa tay vỗ vỗ vào mặt cô bạn thân, nói:"Tớ cũng chưa đến mức kết hôn nhanh như vậy, vẫn còn có một chút chuyện cần phải xử lý, đợi đến đúng lúc tớ sẽ nói cho cậu biết anh ấy là ai, dẫn anh ấy tới gặp cậu, có được không?"
"Mẹ nuôi?" Vừa cầm chiếc dĩa nhỏ xiên vào đĩa hoa quả, Tô Noãn vừa đi đến gần, "Có đứa nhỏ? Vậy cậu làm mẹ nuôi, tớ làm chị nuôi nhé?"
Can đi. . . chị gái. . .
Kỷ Diêu đưa tay sờ sờ trên trán cô: "Lúc này cậu nên uống nhiều hơn chút đi...”
Lan Khê nâng chén canh trong tay, rốt cuộc không nhịn được bật cười thành tiếng.
. . .
Ầm ỹ mãi cho đến hơn chín giờ tối, sau khi ăn xong, mọi hoạt động mới bắt đầu. Kỷ Diêu túm Tô Noãn chạy vào thảm tham gia khiêu vũ, Lan Khê kéo thân thể có chút mỏi mệt đi đến bên cạnh ghế sofa, còn chưa kịp ngồi xuống đã rơi luôn vào một vòng tay ấm áp.
Cô giật mình, định thần nhìn lại, hóa ra là Mộ Yến Thần.
"Em mệt à?" Anh ôm cô ngồi ở trên đùi, cúi đầu hỏi.
Lan Khê kinh ngạc chạm vào khuôn mặt tuấn tú, khẽ chạm vào môi anh ngửi ngửi: "Anh không uống rượu sao?"
“ Đến lát nữa còn phải lái xe chở em nên không dám uống." Anh nghiêng mặt qua nhẹ nhàng hôn ngón tay của cô, "Em thế nào?"
"Đương nhiên là em cũng không dám uống rồi, " Lan Khê đỏ mặt nói, cô nằm ở trong lòng anh, "Lúc này thì hơi mệt một chút, gần đây hình như em càng ngày càng thích ngủ."
"Đừng ngủ, " anh cúi đầu nói, "Đợi lát nữa còn có tiết mục."
Lan Khê cả kinh: "Tiết mục gì vậy?"
Chỉ nghe thấy bên ngoài phòng bao vang lên một tiếng nổ nho nhỏ, tiếng hoan hô ầm ỹ từ bên ngoài truyền đến. Cô sợ tới mức chợt nằm thu người lại ở trong lòng anh, Mộ Yến Thần vỗ vỗ vào lưng cô, ôm cô đứng dậy, đi ra phía ngoài.
Giữa khoảng không gian rộng lớn có một chiếc khinh khí cầu to đùng, màu sắc rực rỡ, đang bay bổng bên cạnh bảy tầng lầu, tiếng gào thét chói tai ngập tràn khắp nơi. Nhìn xuống phía dưới lầu, thùng rượu vang nổ bung, bọt bốc lên thẳng đứng cao đến hơn mười thước. Toàn bộ buổi lễ khai trương long trọng của Dạ Vô Cương từ giờ khắc này mới bắt đầu, hôm nay tất cả rượu và thức ăn đều được miễn phí. Đủ thứ trò chơi và thi nhảy múa bắt đầu triển khai ở trong đại sảnh của tầng trệt. Toàn bộ ánh sáng lập lòe của các trò chơi hắt lên sáng rực cả bầu trời, giống như tất cả mọi thứ đều được phát tiết ra hết trong cuộc vui thả sức đêm hôm nay.
"Em muốn đi xuống không?" Từ phía sau lưng, Mộ Yến Thần ôm chặt lấy cô, anh đặt nụ hôn dịu dàng lan dần lên vành tai cô.
Trong lòng của Lan Khê như kích động bởi bầu không khí sôi trào nóng bỏng kia, mang niềm vui sướng cùng phấn khởi, cô quay đầu lại nhẹ nhàng hôn anh: "Muốn."
Đôimắt sắc bén của Mộ Yến Thần nhìn cô thật sâu, thuận tay dắt cô đi theo thang lầu xoay quanh đi xuống bên dưới.
Cuộc vui trắng đêm.
Lan Khê có cảm giác như đã lâu lắm rồi cô không được chơi đùa điên cuồng như vậy, có lẽ cũng đã lâu lắm rồi cô không được mở lòng ra mà cười thoải mái như thế. Cô có thể không cần phải kiêng nể gì mà ôm ấp người đàn ông ở bên cạnh, biểu lộ tình yêu của bản thân, cũng có thể không cần phải kiêng nể gì mà ôm ấp, hôn môi anh. Ở trong tiếng nhạc điếc tai nhức óc, cô đặt tay lên bờ vai của anh, ghé vào lỗ tai anh lớn tiếng nói "Em yêu anh!" Cánh tay dài của anh thuận tiện ôm chặt lấy cô, đặt nụ hôn nóng bỏng ở trên đôi môi hồng đào của cô, chộp lấy vị tươi ngọt của đôi môi ấy.
Kỷ Diêu từ lầu 7 chạy xuống. Cô uống đến choáng váng hồ hồ, chẳng hiểu ra làm sao, nhìn đám người đang điên loạn ở dưới lầu kia, rồi lại nhìn người ở bên trong. Lan Khê đang ôm ấp với một người đàn ông, hai người cùng đang hôn nhau kịch liệt, giống như hai con cá đều bị mất dưỡng khí, họ ôm ấp, hôn hít lẫn nhau, hấp thu dưỡng khí trong miệng đối phương. Cảnh tượng này khiến người xem máu nóng sục sôi. Kỷ Diêu nheo cặp mắt kia cận thị nhìn tới nửa ngày, mới nhận ra được người đó là ai.
Một cái giật mình đã khiến cô tỉnh táo triệt để , trong lúc chớp giật lửa phun đó cô chợt cảm thấy phản ứng của mình thật chậm chạp, thật sự, phản ứng rất chậm rất chậm.
Nhiều năm qua, lẽ ra cô nên sớm nhận ra rõ ràng điều này mới phải, cô đúng là loại động vật đơn bào nên mới một mực không hiểu!
Nhìn đi nhìn lại một vòng những người chung quanh, toàn là những gương mặt với biểu cảm lạnh nhạt, Kỷ Diêu âm thầm cúi đầu than một tiếng, đập mạnh vào trán của mình, cảm thấy mình trở nên ngu xuẩn mất rồi !
"Thích không?" Anh nghiêng vào bên tai cô cúi đầu hỏi.
Trái tim Lan Khê như say, cô nằm trong anh ngực run giọng thì thầm: "Thích. . ."
Cô yêu thích loại cảm giác này chết đi được.
Di động trong túi tây trang vang lên, khiến Mộ Yến Thần đang đắm chìm trong bầu không khí vô cùng thỏa mãn kia chợt thoáng cứng lại. Ánh mắt trở nên thâm trầm, nhìn chung quanh, đám người vẫn đang trong vũ đạo cuồng hoan như trước, anh vỗ vỗ vào lưng cô, đưa cô ra ngoài.
"Mộ tiên sinh, mẹ của ngài đã ra khỏi nhà họ Mộ , nhưng bà ấy không đi đến hiệu đá quý Lysa, hiện tại vẫn đang di chuyển, hiện chúng tôi vẫn đang theo ở phía sau." Giọng nói trong điện thoại thật lạnh lẽo mà nguy hiểm.
Mộ Yến Thần nhìn vào ánh mắt kỳ quái của cô gái nhỏ trong lòng mình, cúi đầu nói: "Đuổi theo."
Điện thoại đã cắt, Lan Khê càng lúc càng cảm thấy kỳ quái: "Anh định làm gì vậy?"
Mộ Yến Thần nhìn chằm chằm vào mắt của cô, cúi đầu nói: "Thân thể của em không tiện để anh đưa đến nước Anh, để em ở lại một mình ở nơi này thì anh lại lo lắng, đang nghĩ ra biện pháp."
". . . Biện pháp gì?"
Cánh tay dài lao nhanh đến eo của cô, anh ghé vào tai của cô: "Chúng ta cùng tới bệnh viện một chuyến. . . Anh có màn kịch vui muốn cho em xem."