Tay anh dừng lại giữa không trung, ngón tay thon dài khẽ run lên.
Lôi Thiệu Hành bình tĩnh thu tay về, chỉ lấy điếu thuốc từ trong hộp rít lên một ngụm, đè nén buồn bực trong lồng ngực, khói mù lượn lờ, chiếm cứ ở trước mặt. Cô đã nghiêng đầu đi, lại nhìn hướng ngoài cửa sổ nhưng tư thế thận trọng, thân thể đường cong đều căng thẳng như vậy, tựa như phòng bị ở mọi lúc. Mà anh nghĩ tới hôm đó mình đối xử thô lỗ, lông mi vừa nhíu, vừa hung hăng rít lên ngụm nữa.
Anh đưa cô về, vừa đưa cô vào vườn lại tự mình đưa cô đến cửa phòng.
Úy Hải Lam yên tĩnh đi phía trước, Lôi Thiệu Hành cùng đi ở phía sau cô.
Cô cầm chìa khoá mở cửa phòng, vừa mới đẩy ra, anh từ phía sau ôm lấy cô. Cổ tay mạnh mẽ nhẹ nhàng ôm lấy cô, anh cũng không dùng lực, cũng chỉ choàng qua cô, lưng cô gượng cứng, anh khom người dùng thân thể dán vào thân hình nhỏ nhắn của cô. Tay cô vịn khuôn cửa, bất giác càng nắm chặt hơn.
Hơi thở anh rơi vào cổ cô, hơi thở nóng rực làm cho cô sợ hãi la lên, Không được!
Tiểu Lam. Anh vội vàng gọi tên của cô, nắm chặt cánh tay, không cho cô tránh thoát, tuy nhiên cũng không dám dùng lực quá lớn sợ sẽ làm đau cô. Cô quay lưng về phía anh, tránh mấy lần nhưng không cách nào tránh thoát, Lôi Thiệu Hành tựa sát cô, để miệng mình sát vào bên tai cô, tiếng nói của anh rất trầm thấp, mang một chút khàn khàn.
Úy Hải Lam dần dần bình phục cảm xúc, hô hấp vẫn còn hơi dồn dập, đầu ngón tay cũng bắt đầu trắng bệch.
Anh như đang tính nói tiếp, hàng mi rũ xuống nhẹ nhàng rung động nhưng cuối cùng anh cũng không nói gì, cứ như vậy ôm cô. Trong chốc lát, Lôi Thiệu Hành buông tay ra, lui về phía sau một bước. Cô nghe tiếng bước chân anh rời đi, chợt cả người mềm nhũn, khuôn mặt Úy Hải Lam trống rỗng có một chút hoang mang, cô cố gắng áp chế cảm xúc mệt lả, đỡ khung cửa ngồi chồm hổm trên mặt đất.
Leng keng leng keng ——
Chuỗi chuông đồng vang lên thấu vào tai cô, cô bực tức tuyệt vọng tuột xuống.
Ngày hôm đó trời vừa sáng, ngoài cửa sổ lại truyền đến tiếng trách mắng.
Người nào đang cãi vả?
Úy Hải Lam vốn ngủ rất tỉnh, đột nhiên vang lên tranh chấp khiến cô đột nhiên từ trong mộng thức tỉnh. Cô vén chăn lên rời giường, đi tới trước cửa sổ nhìn.
Chỉ thấy bên ngoài vườn Tường Vi, có hai người đang ồn ào.
Người kia chính là người làm trong vườn, đang quát lớn với một thanh niên.
Mà người thanh niên kia đang đưa lưng về phía cô, cho nên cô cũng không rõ bộ dáng của anh ta.
Úy Hải Lam lại cảm thấy có chút quen mắt, cố nhớ lại nhưng không thể nhớ nổi đã gặp anh ta ở nơi nào.
Cô mở cửa sổ ra, muốn nhìn thật kỹ.
Tiếng cãi vả càng thêm rõ ràng, phá vỡ buổi sớm yên tĩnh an bình.
Anh là ai? Vào bằng cách nào? Vườn này không phải chỗ để anh vào? Có phải anh là trộm