Thẩm gia đã hoàn toàn sụp đổ, mảnh đất cuối cùng ở thành nam này cũng hoàn toàn thuộc về tập đoàn Thịnh Thế, căn cứ vào thông tin mới nhất, sau này tập đoàn Thịnh Thế muốn khai phá khu biệt thự tổ mộ, đặc biệt là những ngôi biệt thự có phần mộ dành cho hào môn thế gia. Mảnh đất gần hồ kề biển, chính xác là rất thích hợp để khai thác đất. Lúc trước cũng từng có vô số thương nhân mơ ước nhưng bởi vì nguyên nhân Thẩm gia chỉ là một mảnh đất nhỏ mà nơi đó lại có nghĩa địa, cho nên cũng bỏ qua.
Bây giờ khu đất tổ bị đào lên, mọi người cũng ngậm ngùi không dứt, lại trách móc kẻ mua đất có thủ đoạn tàn nhẫn.
Dù sao cũng là vong linh về đất, đúng là có chút thất đức.
Nhưng vừa nghĩ tới mấy năm sau, sau khi xây xong khu biệt thự tổ mộ này có thể lấy được khoảng lãi khổng lồ, mọi người cũng mù quáng.
Thi thể Thẩm Vân Bằng đã bị hỏa táng, nơi ở Thẩm gia cũng bị niêm phong.
Thẩm Du An cùng Thẩm Kiều đang trong nhà thu dọn đồ đạc.
Thẩm Kiều vừa sắp xếp lại quần áo vừa rơi nước mắt. Mấy ngày nay, ngày nào cô cũng lấy nước mắt rửa mặt, không ngày nào không như thế. Chỉ cần nghĩ đến khu mộ tổ bị đào lên, tâm nguyện cuối cùng của cha cũng chưa thành đạt, trong lòng cô giống như đao cắt khó chịu vô cùng, dù thế nào cũng không thể thở bình thường được. Ngừng lại động tác, cô quệt mặt, tất cả đều là nước mắt.
Thẩm Du An đi về phía cô, đôi tay khẽ vuốt khuôn mặt của cô, giúp cô lau nước mắt, Chị, đừng khóc, chúng ta phải nhanh dọn dẹp thôi.
Thẩm Kiều bây giờ đã cùng Thẩm Du An sống nương tựa lẫn nhau, vội vàng gật đầu, nghẹn ngào nói không ra lời.
Vốn lúc đầu hai chị em còn để dành chút ít nhưng trước đó vài ngày vì muốn giúp đỡ công ty, lại đúng lúc lấy hết tất cả gia sản bán đi, bây giờ đã sớm không còn gì cả. Toàn bộ số tiền cuối cùng cũng dùng để sắp xếp cho tro cốt tổ tông bọn họ. Hiện tại bọn họ chỉ có thể đi một ngày thì tính một ngày, đợi khi trải qua giai đoạn này, hi vọng mọi thứ sẽ có thể từ từ tốt lên.
Du An, về sau chúng ta nên ở đâu?
Chị, đừng lo lắng, trước tiên chúng ta ra ngoài thuê phòng, chúng ta có thể tạm thời chuyển đến nơi đó, đứng nghĩ gì nữa, tất cả đều sẽ tốt. Thẩm Du An trầm giọng trấn an, lặng lẽ cầm quần áo ném vào trong rương hành lý. Cậu chưa từng nghĩ đến sẽ có một ngày mình lại có thể chán nản, vất vả như vậy.
Thẩm Kiều mờ mịt không còn tâm trạng suy nghĩ nhiều nữa, cúi đầu tiếp tục dọn dẹp.
Hai người chỉ sắp xếp quần áo đơn giản, lại nhấc hành lý lên muốn rời đi.
Từ cầu thang nhìn xuống, cúi đầu lại thấy trong đại sảnh có hai bóng người dừng chân.
Tiểu Lam, em xem một chút phòng này như thế nào? Có thích hay không? Coi như anh tặng em quà năm mới. Giọng của người đàn ông trầm thấp đậm đà, chiếc hôn kia cực kỳ cưng chiều, anh ôm cô gái trong ngực, kiên nhẫn lấy lòng hỏi thăm, nghiễm nhiên tỏ ra bộ dáng là một quý ông hoàn mỹ.