Úy Hải Lam không kịp nghĩ nhiều, chưa đáp lời anh đã xoay người bước đi thong thả đến nơi xa. Cô ngồi ở ghế anh mới vừa ngồi, trong nháy mắt nổi lên hoài nghi, suy nghĩ ai sẽ gọi đến, ai có thể khiến anh bắt điện thoại vào lúc này. Bên tai lại nghe lộp bộp, Thẩm Du An đã canh giờ.
Cô ngẩng đầu nhìn về phía trước, đối mặt bàn cờ của cậu.
Thẩm Du An cũng nhìn cô, đôi mắt màu nâu thâm thúy khác thường, đưa mắt nhìn kỹ cô.
Úy Hải Lam nhận ra đôi mắt này.
Ngày trước mỗi lần đánh cờ, cậu sẽ như vậy, loại ánh mắt chuyên chú gần như cố chấp sẽ làm cô cảm thấy quá mức điên cuồng. Đánh cờ là quyết đấu lẫn nhau, kết quả chỉ có hai loại, thắng bại càng là chuyện bình thường. Nhưng hôm nay không thể so với trong quá khứ, bàn cờ này liên quan đến khu tổ địa, liên quan đến những phần mộ từ đời này sang đời khác.
Úy Hải Lam yên lặng hồi lâu cũng chưa từng ra quân cờ.
Thẩm Du An cứ bình tĩnh nhìn cô, không nói một tiếng.
Thẩm Kiều bên cạnh rất nóng nảy, cũng không biết nên làm sao mới phải.
Thời gian tí tách trôi đi.
Vương San liếc nhìn giờ, đi tới bên cạnh Úy Hải Lam, khẽ cúi đầu dặn dò, Phu nhân, cũng sắp đến giờ rồi.
Quá nhiều suy nghĩ hỗn loạn lo lắng, Úy Hải Lam quét mắt nhìn giờ, tầm mắt trở lại bàn cờ, xem tổng thể tình thế toàn cục. Nơi nơi đều là hai màu trắng đen, cô không tự chủ thể hiện nét mặt nghiêm nghị, chân mày hết chau lại khép, làm như đang rối rắm suy nghĩ. Tai mắt minh mẫn, cô đưa tay cầm lên một viên cờ, vững vàng rời tay đánh xuống.
Ngược lại Thẩm Du An lại dừng lại, ngước mắt quét nhìn về phía cô, mặt không biến sắc ra quân cờ.
Hai người cứ đi như vậy, chỉ trong chốc lát lại cùng xuống.
Đợi đến lúc Lôi Thiệu Hành bắt xong điện thoại trở lại nhìn thấy tình thế bàn cờ đen trắng đối lập bất phân cao thấp, vẫn như lúc anh rời đi.
Nhưng vẻ mặt của anh lại lo lắng vài phần, đáy mắt đầy vẻ tức giận.
Úy Hải Lam cũng tự nhiên đứng dậy nhường chỗ, quay đầu nhìn vào mắt anh, trong lòng căng thẳng, ngược lại bị anh làm cho kinh hãi.
Cô yên tĩnh lui trở về phía sau, mà trên mặt anh hiện lên một tia mỉm cười ấm áp, điều này làm cho cô hết sức lo lắng.
Lại cũng không ai nói chuyện nữa.
Tất cả mọi người đều tập trung trên bàn cờ, bàn cờ này chính là mấu chốt.
Lúc đầu Lôi Thiệu Hành chậm rãi từ từ nhưng trở lại thế cờ, cả người liền thay đổi, anh bày binh bố trận rất sâu sắc kỹ lưỡng, dường như đi bước kế tiếp thế nào đã được anh dự tính trong đầu trước một trăm bước rồi. Thẩm Du An vẫn trầm ổn đánh cờ, mà Úy Hải Lam nhìn thấy lại kinh hồn bạt vía. Cho tới bây giờ cô cũng không biết, cậu lại tinh thông chơi cờ đến như vậy, rõ ràng vừa rồi nguy cơ tứ phía, tuyệt đối không nhìn ra được những cạm bẫy kín đáo trong đó nhưng cậu lại đếm từng