Đôi mắt Nhiếp Đồng đẫm lệ nhìn cô gái đột nhiên xuất hiện trước mặt mình, dùng sức gạt nước mắt đang còn quanh vành mắt.
Trong lễ tang của mẹ, tất cả khách mời đều lộ ra vẻ tiếc hận, không một ai trách cứ cô. Bọn họ luôn mỉm cười ôm cô, đều nói đây chẳng qua là sự việc ngoài ý muốn, không liên quan đến Đồng Đồng. Mỗi người, ai ai cũng đều nói vậy. Cô không biết nên tin người nào, từng khuôn mặt tươi cười đều giống như đeo mặt nạ.
Tang lễ qua đi mấy ngày, cha cũng liền bỏ đi.
Cô cho rằng ông không thương mình, cô cho rằng ông ghét mình.
Cô cho là. . . . . .
Nhiếp Đồng vội vàng giơ tay lên lau mắt, cô hít mũi rốt cuộc không hề khóc thút thít nữa.
Nhìn thấy cô ngừng khóc, Úy Hải Lam từ từ đứng dậy làm bộ như muốn rời đi.
Nhiếp Văn Thành mở miệng kêu cô Chờ một chút!
Úy Hải Lam vốn cũng không nghe thấy, vẫn thẳng hướng chạy ra bên ngoài đại sảnh.
Sau lưng lại có người nhẹ nhàng kéo vạt áo cô, cô quay đầu lại nhìn chỉ thấy đó là Nhiếp Đồng.
Nhiếp Đồng như búp bê khả ái, sau một trận khóc lớn, khuôn mặt còn đỏ hồng, quệt miệng nói Chú em đang gọi chị.
Lúc này Úy Hải Lam mới chú ý tới người đàn ông đang đi về phía mình.
Giám đốc công ty điện ảnh và truyền hình Hoa Hạ - Nhiếp Văn Thành.
Mà vừa quay đầu nhìn lại, trong lúc lơ đãng ánh mắt cũng lướt về phía trước cửa sổ sát đất dừng lại ngay chỗ Lôi Thiệu Hành.
Mùa đông, giữa ánh mặt trời ấm áp lại lộ ra một tia lành lạnh bao phủ toàn bóng dáng cao lớn của anh, từ phía sau lưng phát ra vòng sáng nhàn nhạt, khuôn mặt anh tuấn lại bao phủ trong âm u, chỉ có cặp mắt đen nhánh kia cực kỳ sáng rỡ. Ánh mắt của anh nóng ấm như vậy, nụ cười cũng ấm áp, tản mạn tròng mắt ở chỗ sâu nhất nhưng lại như thâm thúy tích góp vầng sáng.
Rõ ràng khoảng cách gần như vậy, vẫn khiến cho cô có cảm giác xa cách mấy ngàn mấy vạn dặm.
Khoảng cách xa xôi như vậy, cô cũng đã từng trải qua rồi.
Khi đó, cô đang ở trên con đường lớn.
Mà anh đang trong màn hình.
Hôm nay, anh đang ở trước mặt cô lại giống như ngày đó.
Nhưng cô lại nhìn ra anh có một tia đau lòng?
Làm sao có thể chứ?
Nhất định là ảo giác thôi.
Nhiếp Văn Thành cũng đã đi tới trước mặt cô, ngăn trở tầm mắt của cô, rồi sau đó nắm bàn tay nhỏ bé của Nhiếp Đồng, trầm giọng hỏi Vị tiểu thư này, xin hỏi cô tên là gì?
Úy Hải Lam.
Nữ chính MV lần này chính là cô. Nhiếp Văn Thành thoải mái nói.
Các nữ minh tinh chung quanh đã sợ ngây người, lập tức trợn mắt, chỉ cảm thấy căm giận bất bình. Đang yên lành quay phim thử, thật không ngờ nửa đường nhảy ra một Trình Giảo Kim (*), thật sự là cơ hội tốt. Huống chi cũng không biết Trình Giảo