Chín giờ sáng ngày hôm đó, đúng lúc Úy Hải Lam đi về phía điện ảnh và truyền hình Hoa Hạ báo cáo.
Xin chào, tôi là nhân viên do công ty thời trang Elaine phái đến. . . . . . Úy Hải Lam đi tới phòng nhân sự mới vừa mở miệng, vừa mới nói được nửa câu liền bị người ta cắt đứt.
Người nọ đang xử lý tài liệu, đôi tay thật nhanh đang gõ bàn phím.
Đối phương cũng không ngẩng đầu lên, trực tiếp nói: Nhà thiết kế Elaine đúng không? Bây giờ cô lên lầu bảy.
Úy Hải Lam cũng không nói nhiều, chỉ xoay người rời đi.
Rốt cuộc đã tìm được phòng làm việc lầu bảy, đi tới trước mặt quản lý.
Người quản lý Đinh Gia là một phụ nữ trung niên chừng bốn mươi tuổi, trong công việc lúc nào cũng giỏi bắt bẻ. Bà ngồi ở trên ghế nhìn người tới, ánh mắt sắc bén quan sát cô một phen, lúc này mới không nhanh không chậm nói Cô tên là gì?
Tôi gọi là Úy Hải Lam.
Úy Hải Lam. Đinh Gia đọc một lần tên cô, giọng nữ tiếp theo âm vang có lực Được, tôi nhớ kỹ cô. Tôi là quản lý toàn ngành Đinh Gia, bắt đầu từ hôm nay trở đi, tôi chính là cấp trên của cô, tất cả đều phải nghe tôi sắp xếp, có vấn đề gì trực tiếp nói ra, có nghe thấy hay không?
Úy Hải Lam đáp lời nói Nghe thấy.
Nhiệm vụ gần đây của cô chính là phụ trách ký hợp đồng mới việc thiết kế trang phục cho ba nữ nghệ sĩ. Đinh Gia ra lệnh, rồi sau đó gọi trợ lý Cô dẫn cô ấy đi làm quen chung quanh đây.
Trợ lý dẫn Úy Hải Lam lượn một vòng toàn bộ phận, rồi sau đó đi tới một gian phòng luyện múa.
Trong phòng luyện múa để âm nhạc sống động, ba cô bé trẻ tuổi xinh đẹp nhảy múa dưới sự chỉ đạo của cô giáo dạy nhảy. Họ không trang điểm, vẻ mặt hướng lên trời, mặc trang phục vũ đạo bó sát người, áo lót ngực màu đen cực ngắn lộ ra chiếc rốn mê người, rồi sau đó là chiếc quần thun màu đen. Mồ hôi bọn họ chảy tràn tỏa ra nhiệt tình thanh xuân.
Dưới ánh đèn bọn họ đặc biệt chói mắt như vậy.
Úy Hải Lam nhìn như nhập thần.
Trợ lý lên tiếng chào hỏi liền để cô ở lại, còn mình lại rời đi.
Úy Hải Lam đứng ở một bên, lẳng lặng nhìn này ba cô bé khiêu vũ.
Cho đến khi âm nhạc kết thúc, cô giáo dạy vũ đạo vỗ tay một cái, họ mới ngừng lại, từng người một té xuống đất, từng ngụm từng ngụm thở dốc.
Tốt lắm, các cô gái, các cô phải cố gắng lên, bắt đầu từ hôm nay trở đi phải gia tăng lực độ huấn luyện, mỗi người mỗi ngày chạy cầu thang hai mươi lần. . . . . .
A?
Nằm gập bụng hai trăm cái. . . . . .
A?
Còn có. . . . . .
Ba cô gái đã nhíu gương mặt, khổ sở không chịu nổi.
Một cô bé tóc ngắn trong đó như muốn dời đi sự chú ý của cô giáo chỉ về hướng cô gái đang đứng cạnh cửa gọi lên Thưa cô, cô ấy là ai?
Lúc này cô giáo mới nghiêng đầu nhìn lại, nhìn thấy trong chiếc áo choàng là dung nhan của một cô gái lạnh lùng.
Cô là?
Úy Hải Lam khẽ gật đầu với cô ấy, tiến lên một bước nói: Chào các cô, tôi là nhân viên thiết kế trang phục mới tới - Úy Hải Lam.
Xin chào, tôi là cô giáo dạy nhảy của các cô ấy – cô Kel¬ly, cũng phụ trách chăm sóc sinh hoạt hàng ngày cho họ. Kel¬ly mỉm cười nói.
Tôi là Tiểu Tuyên.
Tôi là Tiểu Ưu.
Tôi là Tiểu Chân.
Ba cô bé vui vẻ giới thiệu mình theo thứ tự, rồi sau đó vừa trăm miệng một lời nói Chúng tôi là Pret¬ty ¬Girls.
Quang cảnh trưa nay, Úy Hải Lam hiểu được ba cô bé trong đội được phân công rõ ràng, mỗi người phối hợp với nhau, phát huy đặc sắc hợp ca. Tiểu Tuyên múa hát uyển chuyển phụ trách trung tâm, Tiểu Ưu thanh sắc cao vút phụ trách phần cao âm, mà Tiểu Chân với chất giọng thuần phác phụ trách phần giọng trầm thấp.
Theo sự đặc sắc của ba người, Úy Hải Lam phải định ra phong cách tạo hình cho họ.
Cô báo cáo với quản lý Bước đầu đặt ra vì Tiểu Tuyên vui tươi như gió, Tiểu Ưu xinh đẹp như gió, Tiểu Chân lại đẹp trai như gió. Đây là một ít bản thảo, xin mời quản lý Đinh xem qua.
Đinh Gia nhận lấy tài liệu xem xét, từng trang từng trang được lật qua, cuối cùng nói Được, trước tiên cô làm một bộ trang phục tuyên truyền ra ngoài thử để xem hiệu quả, dự tính là số này.
Úy Hải Lam nhìn bà trấn định thủ thế thì nhíu lại chân mày.
Có vấn đề gì? Đinh Gia thấy cô chần chờ, lên tiếng hỏi.
Không có. Úy Hải Lam nhận lấy tài liệu.
Dự toán(*) này đúng là thấp.
(*) Dự toán, đơn giản chỉ là các bảng tính chi phí cần thiết để xây dựng công trình hoặc hạng mục công trình.
Thông qua mấy ngày tiếp xúc, Úy Hải Lam cũng có thể làm quen với ba cô bé này. Họ rất rộng rãi, hơn nữa biết ăn nói, theo Kel¬ly đánh giá, họ chính là ba con vịt nhỏ. Ba người họ chỉ mười tám tuổi, mới vừa trưởng thành, Úy Hải Lam hoang mang hỏi họ làm sao sẽ quyết định làm nghệ sĩ?
Bởi