Trong nháy mắt Úy Hải Lam bối rối.
Rốt cuộc cô ấy đang nói gì đấy?
Nếu như không phải bởi vì Lôi Thiệu Hành, cô có thể nhanh như vậy thực sự nổi tiếng về thiết kế? Cô có thể được điều đến tổng công ty? Tôi cho cô biết, không có Lôi Thiệu Hành đứng phía sau cô, cô chẳng là cái thá gì. Cô ngay cả Nguyên Tường cũng đều không vào được. Thật có bản lãnh như vậy, cô cũng đừng dựa vào anh ta. Thực sự là nực cười! Mấy câu nói của Lộ Yên vừa vội vừa nhanh, căn bản là thốt ra hoàn toàn không có suy nghĩ nhưng cũng chứng minh cô ấy đã sớm biết được tình huống.
Trong lòng Úy Hải Lam cứng lại, giọng nói cũng lạnh vài phần Cô nói cái gì?
Bên kia đột nhiên trầm mặc không tiếng động, giống như một loại tĩnh mịch, tịch liêu như vậy.
Lộ Yên như ý thức được mình nói sai, chợt cúp máy.
Bên tai một chuỗi mờ mịt, trong lòng Úy Hải Lam nhất thời tối tăm, lạnh lẽo.
Ôi! Đến phiên tớ!” Đồng nghiệp Tiểu Cao sẽ phải nhận lấy điện thoại, nhìn về phía cô.
Úy Hải Lam đã hoàn toàn không có tâm tư, trống rỗng đưa điện thoại di động qua.
Tiểu Cao tự tay nhận, đặt ở bên tai Alo một tiếng nhưng bên kia sớm đã ngắt liên lạc Chuyện gì xảy ra? Còn chưa nói chuyện đã ngắt máy?
Đưa điện thoại di động cho tớ, tớ xem một chút. Người nọ nhận trở về lại nhấn số một lần nữa.
Nhưng bên kia đã ở trạng thái tắt máy không có cách nào kết nối được.
Tám phần là mất nguồn, gần đây Lộ Yên quay quảng cáo ở Tam Á, có thể rất bận rộn.
Ơ! Làm sao cậu lại kiêu ngạo đắc ý như thế? Cảm giác giống như người đi quay quảng cáo chính là bạn gái cậu.
Tôi đây là mừng thay cho cô ấy, tôi bảo đảm đến lúc đó Lộ Yên sẽ thành công. Đợi cô ấy trở thành minh tinh, tớ cũng có tư cách khoe khoang rồi. Sau này bộ phim điện ảnh lên TV, chỉ vào TV này, chỉ vào bảng quảng cáo ở rạp chiếu phim mình có thể nói, có nhìn thấy không đại minh tinh Lộ Yên, bạn của tôi.
Được, cậu khoác lác đi!
Mọi người la hét ầm ĩ, tiếp tục uống không dứt.
Úy Hải Lam lẳng lặng ngồi tại chỗ, đối mặt với chiếc bàn rượu đã uống đến tả tơi, đột nhiên cảm thấy có chút muốn ngất xỉu.
Nhưng cô rõ ràng không uống rượu.
Khoảng chừng mười một giờ, mọi người mới tan tiệc.
Mấy người chặn xe lại đỡ Jaren ngồi lên.
Úy Hải Lam chạy về phía anh một tay chặn lấy cửa xe không cho anh đóng cửa.
Giám đốc, anh nói cho tôi biết, lúc tôi vào Nguyên Tường, có phải bên trên có người đánh tiếng? Úy Hải Lam thấp giọng nói.
Những đồng nghiệp phía sau chỉ cho là cô đang cáo biệt, ai cũng không chú ý.
Jaren đã uống gục, xiêu xiêu vẹo vẹo ngã vào ghế sau xe, hai mắt mơ hồ đỏ lên mở to, giọng nói của anh cũng mập mờ không rõ, tự lẩm bẩm Úy Hải Lam... Tôi đã nói với cô... Thực tế ngay từ đầu... công ty chỉ tuyển một người... chỉ tuyển một người... bất quá...
Tiểu thư, nơi đây không nên đỗ xe, tôi phải khởi động xe. Sư phụ (ở đây là chỉ tài xế) nhanh chóng nói.
Úy Hải Lam nóng nảy Bất quá cái gì?
Bất quá bên trên quả thực nói có thể tuyển cô... Jaren nói xong câu này, tài xế quát Cô đóng cửa xe đi, chỗ này không cho đậu xe.
Nữ đồng nghiệp nghe được tiếng hô, tiến lên một bước đóng cửa Sư phụ, xin lỗi.
Úy Hải Lam im lặng đứng tại chỗ, trơ mắt nhìn xe taxi kia từ trước mặt mình chạy qua.
Cũng trở về đi thôi, chúng ta cũng trở về đi. Mọi người rối rít đón xe, mỗi người đi một ngả.
Úy Hải Lam, bái bai.
Ừm.
Tiểu thư, có muốn đón xe hay không?