Đêm trước Quốc khánh, Viên Viên gọi điện thoại tới.
Uý Hải Lam, thời gian đính hôn đã chọn xong, ngày hai mươi lăm tháng này. Viên Viên hết sức phấn khởi nói cho cô biết tin tức tốt này.
Yên tâm, tớ nhất định đến. Nếu như không đến, vậy cậu liền bóp chết tớ.
Hừm, làm sao tớ cam lòng bóp chết cậu? Tớ đánh tiếng bắt chuyện với cậu trước, đến lúc đó nhắc lại với cậu, bảo đảm cậu muốn quên cũng không quên được. Viên Viên cười phẫn nộ lại reo lên Lần này chỉ là đính hôn, cũng không cần tặng tiền lì xì hay tặng quà nữa, đến thời điểm kết hôn, tớ nhất định sẽ muốn.. hắc hắc… đến lúc đó cậu còn phải làm phù dâu cho tớ.
Đương nhiên, cũng chỉ có tớ có thể làm phù dâu cho cậu thôi. Nếu cậu để cho người khác làm, tớ đây liền bóp chết cậu.” Úy Hải Lam kiên quyết nói.
Viên Viên lại làu bàu trong chốc lát, ngược lại hỏi Được rồi, cậu đi Thân Thành thế nào? Bận rộn hay thong thả?
Úy Hải Lam cầm điện thoại di động, trong lòng một hồi cay cay nhưng chỉ nói Tớ không quen nơi đây.
Vậy cậu trở về đi, chạy như vậy cũng quả thực không tốt, cậu đưa ra một chút ý kiến với công ty xem có thể gọi mình về không cùng lắm thì từ chức không làm. Nhân tài ưu tú như cậu vậy, đi đâu mà không nổi tiếng. Viên Viên an ủi một phen, sau cùng nói: Nếu không.... tuần sau tớ đi thăm cậu?
Đừng, công ty gần đây bận việc, làm xong lần này, tớ sẽ trở về, đến lúc đó sẽ liên lạc.
Tháng mười quốc khánh, tổng công ty bên này vừa lúc bắt được một khoản hạn mục, cho nên công nhân bộ phận thiết kế tất cả đều cũng không có thời gian nghỉ ngơi.
Thật vất vả chịu đựng đến trung tuần tháng mười, lúc này mới được nghỉ dài hạn ba ngày, cộng thêm hai ngày cuối tuần tổng cộng năm ngày. Úy Hải Lam rốt cục có thể trở về Xuân Thành, trước khi cô rời đi, cô đưa ra lời thỉnh cầu về việc gọi cô về công ty Nguyên Tường với quản lí. Quản lí hoang mang không biết vì sao cô có ý muốn trở về, Úy Hải Lam cũng không nói thêm gì, quản lí đối với cô rất khách khí chỉ nói sẽ liên lạc với Nguyên Tường, nếu như bên kia còn thiếu vị trí thiết kế mà chưa có ai thay thế bổ sung thì như vậy đến lúc đó sẽ lại sắp xếp.
Úy Hải Lam mỉm cười gật đầu, thở phào nhẹ nhõm.
Lúc xế chiều, Úy Hải Lam lại bị quản lí kêu vào phòng làm việc.
Úy Hải Lam, bây giờ cô đến chỗ của giám đốc Lăng. Quản lí nói như thế.
Úy Hải Lam tuy không hiểu nhưng vẫn đi.
Phòng làm việc của giám đốc Lăng ở tầng mười tám của cao ốc đồ sộ này, cao ốc có tổng cộng hai mươi tầng, tầng mười chín là phòng họp, tầng hai mươi là sảnh hội họp. Vào thời điểm nội bộ công ty tổ chức yến tiệc có thể sử dụng, nhân viên bình thường, ở tình huống , die,n; da.nlze.qu;ydo/nn..bình thường tuyệt đối không thể đến tầng mười lăm trở lên bởi vì bắt đầu từ tầng này đều là phòng hành chính của các lãnh đạo cao cấp.
Đây là lần đầu tiên Uý Hải Lam đi tới tầng mười tám.
Vừa ra thang máy, một luồng khí lạnh xông ra có vẻ cực kỳ ảm đạm.
Có thể là do người ở thưa thớt chăng?
Trợ lý nhìn thấy người đến, mỉm cười đứng dậy Tiểu thư Úy phải không? Mời đi bên này.
Cảm ơn.
Trợ lý đẩy cửa phòng làm việc ra, dẫn Úy Hải Lam đi vào Giám đốc Lăng, tiểu thư Uý đã tới.
Lăng Dung ngồi ngay ngắn ở ghế chủ