Có nói. Úy Hải Lam cũng không suy nghĩ nhiều, cô cứ như chặt đinh chém sắt.
Con ngươi Lôi Thiệu Hành uy nghiêm đáng sợ, đột nhiên đứng dậy đi đến bàn làm việc, cầm hộp điều khiển ti vi nhấn một.
Màn hình TV LCD treo trên tường đột nhiên sáng lên, sau đó mơ hồ là những hình ảnh hoa tuyết không rõ, sau đó mới chậm rãi rõ ràng lên. Trong màn ảnh có thể nhìn thấy hành lang uốn khúc, ánh sáng mờ ảo tối tăm, khách mời lui tới đi lại, điều này hiển nhiên là có hệ thống camera giám sát trong bóng tối quay video dưới mọi góc độ.
Đại khái qua mấy chục giây, trong màn ảnh xuất hiện một người phụ nữ xiêu vẹo đỡ tường để mình không bị ngã xuống đất.
Mà người phụ nữ đó không ai khác chính là Úy Hải Lam cô.
Úy Hải Lam nhìn hình ảnh mình đi vào toilet, lại đi ra, sau đó chạm mặt Lộ Yên ngay ở hành lang uốn khúc. Hai cô cũng không hề trò chuyện, liền như vậy từng người đi lướt qua nhau. Cô uống say, đang trên đường về phòng riêng, vừa đi vừa nghỉ, đi lại rã rời. Qua một khoảng thời gian rất lâu, sau đó cô nhìn xung quanh dãy số phòng, cúi đầu đẩy cửa bước vào.
Lúc này, hình ảnh cuối cùng lại mơ hồ xuất hiện một bóng người tinh tế.
Người phụ nữ kia quay lưng vào màn ảnh camera, vì lẽ đó chỉ nhìn ra được bóng lưng của cô, nhìn không thấy dáng dấp của cô. Cô dừng bước một chút, cũng không tiếp tục bước lên, mặc kệ Úy Hải Lam cô đi vào phòng riêng. Sau đó, người phụ nữ đó đi thẳng qua phòng ngăn kia, bước vào một căn phòng khác chỉ cách đó hai cánh cửa.
Úy Hải Lam nhìn bóng lưng này cũng không có ấn tượng, thế nhưng đối với bộ quần áo đó lại có ấn tượng rất sâu sắc.
Lúc đó Thịnh Phỉ Nhi còn lặng lẽ nói với mấy người các cô rằng bộ quần áo của Lộ Yên rất đẹp.
Bộ y phục này, nhìn từ phía sau lưng giống như ong bướm nhẹ nhàng bay lượn rất đặc sắc lại vô cùng đẹp đẽ.
Úy Hải Lam lạnh lùng nhìn màn hình chuyển thành những mảnh hoa tuyết màu xám trắng vẫn luôn không nói gì.
Lôi Thiệu Hành đi tới trước mặt cô, một hồi nắm tay cô ép cô cầm hộp điều khiển ti vi hướng về phía màn hình bấm loạn, lại đi tới thét lớn: Hai người đã từng trò chuyện sao? Ngược lại anh thật ra cũng không nhìn thấy. Em hãy cho anh nhìn một chút xem, em đã cùng cô ấy trò chuyện ở đâu? Anh liếc nhìn qua lại nhiều lần rồi, chẳng lẽ mắt anh mù rồi sao?
Úy Hải Lam mặc kệ anh thô bạo cầm lấy tay mình ấn loạn cũng không hề phản kháng.
Em nói chuyện với quỷ sao? A? Không phải vậy hay chính là camera này hỏng rồi?
Úy Hải Lam lặng im một lúc, lại bình tĩnh mở miệng: Có nói hay không cũng không phải chuyện quan trọng nữa, mọi chuyện đều đã qua.
A! Lôi Thiệu Hành cười lạnh một tiếng, bỗng nhiên ném đi chiếc hộp điều khiển ti vi, hai bàn tay to phủ lên bộ ngực cô: Bị người khác mò cũng không quan trọng? Bị người khác chơi đùa cũng không quan trọng?
Úy Hải Lam rốt cục cũng ưỡn ẹo thân thể, dùng sức mạnh cố gắng muốn thoát khỏi anh.
Nhưng anh càng hăng hái, xé y phục của cô xuống, cởi áo ngực cô ra, anh một bên dây dưa, một bên lạnh lùng quát: Em đang che chở cho ai? Loại phụ nữ như thế đáng giá để em che chở sao? Rốt cuộc là làm sao, chẳng lẽ còn muốn tiến tới với tên tiểu tử họ Thẩm kia? Muốn chừa cho cậu ta một chút mặt mũi? Anh cho em biết, ngày đó Thẩm Du An cũng đến. Nếu như cậu ta thật lo lắng cho em thì đã sớm ra khỏi quán bar tìm em rồi, còn có thể ăn uống với bọn người kia ở trong một quán ăn khác sao? Tỉnh lại đi! Đừng tiếp tục tưởng bở, từ bốn năm trước, cậu ta cũng đã bỏ lại em rồi còn gì! Em tính là gì? Em tính là thứ đồ gì đây?
Cậu ấy đi Mỹ để du học. Úy Hải Lam thấp giọng nói.
Du học sao? Cậu ta chính là trốn em.
Cậu ấy cũng rất khó xử.
Ô? Ngược lại em ở nơi này rất tốt, còn khó quên cậu ấy đây. Cậu ấy thấy em lại như thấy ôn thần (bệnh truyền nhiễm), hận không thể trốn xa thêm có biết hay không? Làm sao em vẫn cứ ngây thơ như thế?
Lời anh nói sắc bén như lưỡi đao, mỗi một đao đều cắt vào từng thớ thịt trên thân thể cô.
Nếu như không có ai khơi gợi,