Đối với ký ức về buổi tối hôm đó, trong đầu Úy Hải Lam chỉ có một ít hình ảnh rất mơ hồ. Giờ khắc này anh như vậy rõ ràng muốn nói sẽ không để cho cô chịu thiệt, khuôn mặt nhỏ vốn thanh tao giờ phút này lại càng thêm nóng lên, cô quay đầu đi chỗ khác, không tiếp tục nhìn anh nữa. Cằm của anh nhẹ nhàng chạm lên đỉnh đầu cô, bàn tay lớn còn ở dưới làn váy cô đang xoa xoa nơi riêng tư của cô, lòng bàn tay ấm áp, cô cũng rõ ràng cảm nhận được phần nhiệt lượng kia, dù cho là muốn thờ ơ không động lòng nhưng cũng không thể hoàn toàn lơ là được.
Một đường này hoàn toàn chính là dày vò.
Lần đầu tiên Úy Hải Lam cảm thấy ngồi xe vốn là một chuyện khổ sở như vậy.
Thật vất vả cũng đến Cẩn Viên, Úy Hải Lam vội vã mở miệng: Em muốn xuống xe.
Lúc này Lôi Thiệu Hành mới rút tay từ dưới làn váy của cô ra, ngay lập tức cô vuốt lại váy. Anh từ từ nâng mắt lên nhìn về phía cô, đèn sáng bên trong xe, hai mắt của anh đen kịt như màu mực bảo thạch, óng ánh hi hữu. Làn môi ấm áp lập tức hạ xuống khuôn mặt của cô, trầm giọng nói: Nghỉ ngơi thật tốt, sáng mai còn có việc bận bịu.
Bình thường thời gian ngủ của Úy Hải Lam là mười giờ tối, qua thời điểm đó thì cô có chút khó ngủ. Thật vất vả mới ngủ được, thế mà không được bao lâu liền lại đến giờ đi làm.
Đơn giản cô cũng không có trễ, còn ba phút nữa mới tới giờ, xem như là kịp giờ.
Bộ phận thiết kế cũng không nhàn rỗi, mọi người ai nấy đều chầm chậm làm việc theo tiết tấu.
Trước tiên mọi người hãy dừng tay. Vị này chính là trợ lý mới Chung Anh, Chung Anh là nhân viên từ tổng công ty bên kia điều đến, phụ trách mảng thiết kế. Jaren hướng về mọi người giới thiệu đồng nghiệp mới.
Lộ Yên đột nhiên từ chức, sau khi rời đi, vị trí của cô cũng còn để trống, ngày hôm nay rốt cục cũng có người mới tiếp nhận. Chỉ có điều người này cũng không phải là thực tập sinh đại học, mà là người đã có một năm kinh nghiệm làm trợ lý thiết kế. Chung Anh rất rộng rãi hòa đồng, buổi sáng chào hỏi đã qua, cô lại hòa mình cùng các đồng nghiệp.
Ai? Gần đây có tin tức bát quái gì không?
Không phải hai đại minh tinh đang ầm ĩ chuyện ly hôn sao?
Ly hôn? Làm sao lại xảy ra chuyện đó được? Tất cả tiền bạc đều là ở chỗ nhà gái.
Ngược lại thật ra tôi nghe nói là do nhà trai quá đáng, cô gái ấy không chịu được mới muốn ly hôn.
Một nhóm người uống buổi trà chiều, tụ tập cùng một chỗ tán gẫu.
Có người cầm tờ báo xem tin tức, đột nhiên pha trò nở nụ cười: Chuyện này cũng thật là kỳ.
Sao vậy?
Hôm qua chừng mười giờ sáng, có mấy tên thanh niên khỏa thân chạy tới cục công an ở đường Giang Nhất tự thú, đem từng tội mình phạm nói ra, yêu cầu cảnh cục nhất định phải xử lý nghiêm. Xế chiều hôm đó, mấy cô gái cũng chạy tới trung tâm giáo dục ở đường Giang Nhất chủ động khẩn cầu xin được lao động giáo dục... Người đồng nghiệp ghi nhớ tin tức báo chí, lắc đầu cảm khái nói: Chuyện gì cũng đều có thể xảy ra.
Đường Giang Nhất nằm bên kia phải không? Tôi cũng nghe nói những người kia là du côn, tên đầu sỏ hình như có tên là Đại Hải.
Chuyện lạ năm nào chả có, năm nay lại đặc biệt nhiều!
Đưa đến đây cho tôi xem một chút.
Tờ báo được truyền tới tay từng người đọc, cuối cùng đến tay Úy Hải Lam. Cô đang xem tạp chí thời thượng, một phần tờ báo che ở một quyển tạp chí, bức ảnh trắng đen một hồi đập vào mi mắt cô. Dù khuôn mặt bị đánh đến tàn nhẫn nhưng cũng có thể nhìn đến rõ ràng. Úy Hải Lam nhìn chằm chằm vào bức ảnh hồi lâu, một cảm