Trong cả quá trình miêu tả tình tiết vụ án, Tưởng Lỗi đều quan sát rất kỹ sắc mặt của Niên Bách Ngạn, hy vọng có thể tìm được chút sơ hở hay một chút thiếu ổn định nào đó trên gương mặt kia. Nhưng điều làm anh ta thất vọng là biểu cảm của Niên Bách Ngạn không hề biến đổi, một chút cũng không.
Anh quá bình tĩnh.
Phải, vượt trên cả cái bình tĩnh của một người bình thường.
Tưởng Lỗi không khỏi nảy sinh một sự nghi ngờ lớn hơn đối với anh.
Bất luận là một người có thân phận như thế nào, sau khi tới sở cảnh sát dù ít dù nhiều cũng phải có phản ứng. Đây là chuyện thường tình. Nhưng Niên Bách Ngạn này rốt cuộc đang nghĩ gì? Anh giống như đang suy tư, lại giống như chẳng nghĩ gì hết, vì trong đôi mắt anh không thấy bất kỳ kế hoạch hay đối sách nào.
Anh như đang nghe câu chuyện của người bên cạnh.
Câu chuyện của một người hoàn toàn không liên hệ gì với anh.
Sau khi Tưởng Lỗi nói xong, Niên Bách Ngạn mới khẽ gật đầu như đã hiểu, không có nhiều biểu cảm hơn nữa.
“Tại sao muộn như vậy rồi anh còn mở cuộc họp cổ đông?” Tưởng Lỗi hỏi thẳng.
Niên Bách Ngạn khẽ nói: “Sản phẩm mới của Tinh Thạch xảy ra vấn đề, triệu tập các cổ đông đang lo lắng cho lợi ích của mình lại để cùng bàn bạc cách giải quyết, điều này rất dễ hiểu.”
“Anh Niên! Anh đã từng lợi dụng quan hệ của Diệp Ngọc và Khúc Nghệ để thu mua thành công cổ phần nhà họ Diệp, có đúng không?”
Niên Bách Ngạn khẽ cười: “Anh sai rồi! Cảnh sát Tưởng! Hợp đồng chuyển nhượng cổ phần lúc trước vẫn còn ở trong phòng làm việc của tôi, tôi có thể bảo trợ lý mang tới cho anh. Quan hệ giữa tôi và Diệp Ngọc hoàn toàn là một bên mua và một bên bán với một thỏa thuận tự nguyện, hợp lý và trong sáng.”
“Diệp Ngọc là người nhà họ Diệp, tại sao cô ấy lại chuyển nhượng cổ phần của mình cho anh?”
“Tôi sửa lại cách nói của anh một chút. Cô ta chỉ chuyển nhượng một phần cổ phần.” Từ đầu tới cuối Niên Bách Ngạn vẫn rất lý trí: “Là người làm ăn, có lợi là sẽ thực hiện. Khi ấy Diệp Ngọc vướng sâu vào tin đồn, không còn cách nào khác. Cô ta đã lấy một phần cổ phần của nhà họ Diệp làm điều kiện, xin tôi giúp cô ta được trở lại cuộc sống bình yên.”
Tưởng Lỗi nghe xong cười khẩy: “Là anh tạo ra một cái bẫy dẫn dụ Diệp Ngọc đâm đầu vào, từ đó mà giành được phần lợi, phải không?”
“Cảnh sát Tưởng! Đó chỉ là suy đoán của anh.” Niên Bách Ngạn vẫn điềm đạm sửa chữa lại cách nói của anh ta.
Tưởng Lỗi hơi nheo mắt lại: “Khoảng 11 giờ tối qua, anh đã ở đâu?”
Niên Bách Ngạn suy nghĩ giây lát: “Tôi ở công ty. Lúc ấy thang máy bị hỏng, tôi đi thang bộ xuống dưới. Khi tới dưới nhà vào tầm khoảng 11 giờ 30.”
Tinh Thạch ở tầng cao, anh vốn dĩ định đi thang bộ mấy tầng rồi tới tầng thấp hơn sẽ đi thang máy. Nhưng cửa vào các tầng đã bị khóa. Không còn cách nào khác, anh đành phải đi bộ từ đầu tới cuối. Đây là một chuyện vốn rất lãng phí thời gian và thể lực.
“Tại sao anh lại nhớ rõ thời gian như vậy?”
“Vì lúc ấy vợ tôi đang chuẩn bị lên tầng đón tôi. Cô ấy nhắc mãi về thời gian với tôi.” Đây là câu trả lời thành thực của Niên Bách Ngạn.
Tối qua Tố Diệp sợ Diệp Ngọc không chịu buông tha, sau khi lo lắng bèn định lên tầng tìm anh. Sau khi thấy anh đã xuống, hai người cầm ô chạy vào trong xe, sau đó Tố Diệp oán trách anh: Có chuyện gì không thể ngày mai nói tiếp sao? Đã 11 rưỡi rồi, không cho người ta nghỉ ngơi sao?
“Có ai nhìn thấy đi xuống nhà nữa?”
“Không có.”
“Tay của anh bị làm sao?” Tưởng Lỗi bất ngờ hỏi.
Tay Niên Bách Ngạn đã được xử lý, dán thêm bên ngoài một lớp băng urgo khá lớn.
Anh liếc nhìn xuống tay mình, lãnh đạm nói: “Không cẩn thận bị đụng thương.”
Tưởng Lỗi hừ một tiếng, sau đó rút một phần tài liệu đẩy tới trước mặt anh: “Bị cái này quẹt vào phải không?”
Trên tài liệu là một bức ảnh.
Trong ảnh là vật trang trí bằng kim loại hình chim ưng. Niên Bách Ngạn nhận ra nó. Chính là thứ ở trong phòng họp, chính là thứ đã quẹt vào tay anh.
Tưởng Lỗi gõ lên bức ảnh.
Niên Bách Ngạn không trả lời.
“Anh Niên! Ở đây anh không có quyền giữ im lặng. Anh bắt buộc phải khai báo thành khẩn mỗi câu hỏi của tôi.” Tưởng Lỗi dằn mạnh từng chữ.
Niên Bách Ngạn cười nhạt rồi đáp: “Tôi không nhớ chính xác lắm, có lẽ là vậy!”
“Anh không nhớ rõ là vì lúc đó anh đang giằng co với Diệp Ngọc, đúng không?” Nét mặt Tưởng Lỗi nghiêm túc.
Con ngươi trong mắt Niên Bách Ngạn tối đi không ít: “Không sai! Lúc đó tâm trạng của Diệp Ngọc đúng là rất kích động. Tay tôi cũng đã vô tình bị thương.”
“Theo như điều tra, Tinh Thạch thật ra ban đầu là tập đoàn do Diệp Hạc Phong, cũng tức là bố vợ anh thôn tính của nhà họ Niên mà có, anh không thể nào không hận bố vợ mình chứ? Thế nên anh vẫn luôn muốn tìm cách đoạt lại Tinh Thạch. Tâm tư này của anh bị Diệp Ngọc phát hiện. Cô ấy yêu cầu anh rời khỏi Tinh Thạch, đồng thời còn nói nếu anh không rời khỏi đó, cô ấy sẽ công bố mọi âm mưu của anh. Nội dung tranh cãi của hai người lúc đó vừa hay bị người bảo vệ xông vào nghe được. Niên Bách Ngạn! Anh còn muốn lấp liếʍ nữa không?”
Niên Bách Ngạn nhìn anh ta với vẻ vô cảm: “Anh muốn nói gì?”
“Chuyện của Diệp Ngọc và Khúc Nghệ đã từng bị bại lộ. Anh lợi dụng chuyện đó để đạt được mục đích giành được cổ phần nhà họ Diệp. Sau sự việc ấy, Khúc Nghệ không chịu nổi áp lực quá lớn mà phải nhảy lầu tự sát. Diệp Ngọc nghi ngờ tất cả đều là âm mưu của anh, thế nên đã nhiều lần xảy ra tranh cãi với anh. Trước khi vụ án xảy ra, cũng tức là khoảng 10 giờ 40 phút tối qua, sau khi cuộc họp kết thúc, Diệp Ngọc đã uy hiếp anh phải rời khỏi Tinh Thạch, nếu không sẽ không bao giờ buông tha cho anh. Đối mắt với khí thế bức người của cô ấy, cuối cùng anh đã nảy sinh ý đồ giết hại! Anh đã dùng thứ đồ trang trí hình con chim ưng này để đánh ngất cô ấy trước, sau đi bằng cầu thang bộ, vứt xác cô ấy vào bụi cây. Vì bên ngoài trời mưa to, anh nhân cơ hội đó để giết người, mục đích là muốn tiêu hủy chứng cứ. Và trong lúc giằng co với Diệp Ngọc, chính anh cũng không cẩn thận làm mình bị thương!”
Niên Bách Ngạn yên lặng nghe Tưởng Lỗi nói xong, sau đó bình thản lên tiếng: “Cảnh sát Tưởng! Tôi đã nói, tất cả chỉ là suy đoán của anh.”
“Niên Bách Ngạn! Một người có thể tự tin nhưng tuyệt đối không được tự mãn. Anh tưởng cảnh sát là đám vô dụng thật sao? Anh giết người trắng trợn, tưởng không để lại một chút chứng cứ nào sao?” Tưởng Lỗi chau mày: “Trong móng tay của Diệp Ngọc, chúng tôi tìm được sợi vải trên quần áo của anh, vết máu trên con chim ưng, qua giám định đã xác định hoàn toàn trùng hợp với ADN của anh. Anh giải thích những điều này thế nào?”
Ngữ khí của Niên Bách Ngạn vẫn rất nhạt nhòa: “Lúc ấy tôi định đi khỏi đó, Diệp Ngọc đã kéo tôi lại. Như vậy trong móng tay của cô ta chắc chắn sẽ lưu lại sợi vải trên quần áo của tôi. Mà tay của tôi lại bị con chim ưng đó quẹt xước, trên đó phát hiện ra vết máu của tôi là rất bình thường.”
“Anh Niên! Anh cho rằng mình nói như vậy là cảnh sát chúng tôi sẽ tin sao? Tòa án sẽ tin sao?”
Niên Bách Ngạn khẽ cong môi: “Tôi chỉ tường thuật lại sự thật những gì đã xảy ra tối qua. Cảnh sát Tưởng! Tôi đúng là tự tin. Mà thường những người tự tin sẽ không bao giờ làm những hành động ngu ngốc. Nếu tôi giết Diệp Ngọc, chắc chắn sẽ không ngu đến mức vứt xác cô ta vào bụi cây. Làm vậy rõ ràng là muốn người khác phát hiện ra.”
“Ai cũng sẽ nghĩ như vậy. Chưa biết chừng đây chính là cách để anh trốn tội. Cảnh sát chúng tôi sẽ không loại trừ bất kỳ khả năng nào.”
Niên Bách Ngạn cười, nhưng chỉ cười ngoài miệng.
“Bình thường cảnh sát Tố phá án đều nhờ suy đoán cả sao?” Anh nhìn lên camera giám sát: “Hay là… anh đã quen dùng cách này để bức cung người khác?”
Câu nói ấy khiến Tưởng Lỗi rất bất mãn. Anh ta nhíu mày: “Ý của anh là… anh bị người khác hãm hại?”
“Điều này quá rõ ràng!”
“Anh cho rằng ai hãm hại anh?” Tưởng Lỗi hỏi ngược lại.
Niên Bách Ngạn mệt mỏi dựa ra sau ghế, khẽ đáp: “Những người muốn tôi chết quá nhiều!”
“Niên Bách Ngạn! Tôi biết sau lưng anh có cả một đoàn luật sư hùng mạnh đến từ khắp mọi nơi trên thế giới. Nhưng trong phòng thẩm vấn này, họ không giúp gì được đâu. Thế nên tốt nhất anh nên biết điều hợp tác một chút.” Tưởng Lỗi nổi giận.
So với sự giận dữ của anh ta, Niên Bách Ngạn khá thản nhiên: “Cảnh sát Tưởng! Anh yên tâm! Tôi tuyệt đối sẽ không coi nơi đây là Hồng Kông hay Anh, Mỹ. Tôi nắm rất rõ pháp luật ở đây. Nhưng tôi vẫn nhắc anh một câu, cho là luật pháp Trung Quốc đại lục, người ta vẫn dựa trên suy đoán vô tội. Khi nào chưa có bằng chứng xác thực hoặc cáo trạng của viện kiểm sát, thì tôi chỉ là người bị tình nghi chứ không phải hung thủ. Thế nên, cùng lắm tôi chỉ có thể cung cấp cho anh những chuyện tôi đã trải qua vào buổi tối hôm qua. Còn về việc sau khi tôi rời đi, có phải đã có kẻ đột nhập vào công ty, hay rốt cuộc kẻ nào đã giết Diệp Ngọc, tôi hoàn toàn không biết!”
*Nguyên tắc suy đoán vô tội: Không ai có thể bị coi là có tội khi tội phạm do họ thực hiện chưa được chứng minh theo đúng các quy định của Bộ luật hình sự và chưa được xác định bằng bản án kết tội đã có hiệu lực pháp luật của tòa. Trách nhiệm chứng minh tội phạm thuộc về các cơ quan điều tra và viện kiểm sát. Bị can, bị cáo có quyền nhưng không buộc phải chứng minh là mình vô tội. Buộc tội phải dựa trên chứng cứ. Mọi nghi ngờ về lỗi của bị can, bị cáo nếu không thể loại trừ được theo trình tự, thủ tục luật định và khi chưa có sự thống nhất trong việc giải thích, áp dụng các quy phạm pháp luật đều phải được giải quyết theo hướng có lợi cho họ.
Tưởng Lỗi cắn chặt răng, một lần nữa nhớ lại lời của Đồng Minh: Niên Bách Ngạn là một nhân vật cực kỳ khó đối phó.
Tinh Thạch lại là một cảnh nước sôi lửa bỏng khác.
Phòng họp với tư cách là hiện trường đầu tiên của vụ án đã bị phong tỏa. Hậu quả là khiến lòng người hoang mang. Các nhân viên thi nhau suy đoán. Còn việc Nguyễn Tuyết Mạn không ngừng gào khóc và Niên Bách Ngạn mãi vẫn không xuất hiện đã khiến sự suy đoán của mọi người chắc chắn tới bảy, tám phần.
Sau khi cảnh sát làm khám nghiệm lần hai theo quy định thì đã dỡ bỏ phong tỏa hiện trường. Các cán bộ cấp cao lệnh cho các quản lý động viên tinh thần của nhân viên. Tuy rằng họ đã trở lại làm việc bình thường nhưng trên thực tế mọi người đều chẳng ai tập trung vào công việc.
Các cổ đông đã tới từ sớm. Họ đương nhiên có quyền biết rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì. Niên Bách Ngạn bị tình nghi sát hại Diệp Ngọc đã bị cảnh sát đưa đi. Đây là việc mọi người đều không ngờ tới. Quan trọng hơn cả là chuyện này ảnh hưởng nghiêm trọng tới sự phát triển của Tinh Thạch.
Thế nên, khi Tố Diệp được Hứa Đồng dẫn vào phòng họp, ánh mắt của tất cả mọi người đều đổ dồn lên người cô.
Cô là vợ của Niên Bách Ngạn. Anh đã bị bắt, dĩ nhiên cô phải ra mặt.
Nhưng vừa bước vào, Nguyễn Tuyết Mạn đã nhào tới. Diệp Uyên ngồi bên cạnh phản ứng không kịp. Cánh tay Tố Diệp bị Nguyễn Tuyết Mạn túm lấy.
Cô đau đớn, cúi đầu xuống nhìn, cánh tay đã bị bà ta cào rách.
Trước nay Nguyễn Tuyết Mạn luôn có thói quen để móng tay. Tháng nào cũng tốn một số tiền kha khá vào việc làm móng tay, còn hơn cả đem đi triển lãm Pari.
Tâm tình Tố Diệp vốn đã không tốt, càng chẳng có nhẫn nại với Nguyễn Tuyết Mạn. Cô vốn nghĩ rằng bà ta vừa mất con gái, chắc chắn tâm lý sẽ thất thường, cũng đã định nhẫn nhịn. Nhưng nỗi đau trên cánh tay làm cô bực bội, bèn đẩy Nguyễn Tuyết Mạn ra, nhăn mặt.
Bao nhiêu câu khó chịu phải ngậm ở trong miệng.
“Chúng mày đều là hung thủ! Trả con gái lại cho tao!” Nguyễn Tuyết Mạn gào lên với Tố Diệp.
Diệp Uyên thấy vậy vội tới giữ lấy Nguyễn Tuyết Mạn. Trông anh ấy cũng vô cùng uể oải. Trong mắt toàn là tia máu đỏ. Dẫu sao người chết cũng là em gái ruột của mình, muốn bình tĩnh cũng phải cố gắng hết sức mới làm được.
“Mẹ! Chuyện này không liên quan tới Tố Diệp!”
“Chính Niên Bách Ngạn đã giết con gái tao! Nó nhất định là tòng phạm! Chúng mày… Chúng mày là một lũ táng tận lương tâm!” Nguyễn Tuyết Mạn gào thét, nhìn Tố Diệp như nhìn kẻ thù lâu năm vậy...