Nhà Phật có một câu nói thế này. Tôi hỏi Phật, tại sao những ngày trời đất mưa gió âm u, tôi cũng không thấy thoải mái trong lòng? Phật nói, chẳng liên quan gì tới trời cả, đó là vì trong lòng bạn thiếu ánh nắng. Lòng không chuyên tâm, con người sẽ mờ mịt.
Câu trả lời này thường hay nâng cấp lên thành một tư duy triết học, còn lấy những kinh nghiệm làm việc trước nay của Tố Diệp để trả lời thì chính là: Hoàn cảnh môi trường có ảnh hưởng rất lớn tới tâm lý con người. Con người có thất tình lục dục, nó sẽ tức cảnh sinh tình, từ đó mà khiến tâm lý biến đổi. Cứ lấy ngày mưa ra nói, khí áp thấp sẽ khiến con người hít thở không thuận lợi, mây mù trước mắt sẽ mang lại cảm giác khó chịu cho thị giác, từ đó mà hình thành lên tâm lý tự thôi miên bản thân, tự kỷ ám thị, tâm tình tự nhiên cũng trở nên sa sút.
Từ cơn mưa như trút nước hôm qua cho tới cảnh mây mù giăng khắp lối sáng nay, trái tim Tố Diệp như ngồi xe vượt núi vậy, lên lên xuống xuống. Sau khi người mặc cảnh phục đi thẳng vào vấn đề, lần đầu tiên Tố Diệp cảm thấy sợ màu cảnh phục quen thuộc này.
Cô không thể duy trì một tâm trạng thoải mái trong một ngày u ám dường này, khi mới sáng sớm đã phải đối mặt với những người khí thế hùng hổ.
Niên Bách Ngạn cũng có phần kinh ngạc, nhưng anh vẫn bình tĩnh mở cửa, điềm đạm đợi họ lên tiếng.
Ai ngờ, những lời của kiểm sát viên và cảnh sát khiến họ ngỡ ngàng.
Nhất là lời của người cảnh sát kia.
Tố Diệp gần như kinh hãi, vô thức buột miệng: “Đồng chí cảnh sát! Anh vừa nói gì cơ? Diệp Ngọc chết rồi?”
Người cảnh sát liếc nhìn Tố Diệp một cái, sau đó lại sang nhìn Niên Bách Ngạn chằm chằm với ánh mắt sắc bén: “Thi thể được người ta phát hiện vào khoảng 4 giờ sáng nay, trong một bụi cây gần tòa nhà nơi Tinh Thạch đặt trụ sở. Qua xác minh, nạn nhân là Diệp Ngọc, thời gian tử vong vào khoảng 11 giờ đêm qua. Anh Niên! Khoảng thời gian này anh vẫn chưa về nhà phải không?”
Ánh mắt Niên Bách Ngạn đã sớm chuyển từ sự bàng hoàng khi nghe tin về Diệp Ngọc sáng trạng thái bình tĩnh như mọi khi. Giọng anh nhạt nhòa: “Cái chết của Diệp Ngọc không liên quan tới tôi.”
“Anh phải đi cùng chúng tôi một chuyến!”
Niên Bách Ngạn nhìn đồng hồ, bình tĩnh hỏi: “Có thể cho tôi thêm hai tiếng đồng hồ không? Tôi cần tới công ty!”
“Bây giờ e là anh Niên không tiện tới công ty nữa rồi.” Người cảnh sát nói bằng ngữ khí vững vàng: “Phòng họp của Tinh Thạch là hiện trường đầu tiên của vụ án Diệp Ngọc bị sát hại, cảnh sát đã phong tỏa để tiến hành điều tra.”
Niên Bách Ngạn nghe xong, nhíu mày.
Tố Diệp sững sờ sau đó tim đập thình thịch không ngớt. Ngay lúc ấy, di động trên mặt bàn trong phòng khách đổ chuông, là của Niên Bách Ngạn. Cô vội vàng đi đến, cầm tới cho Niên Bách Ngạn. Anh đón lấy, ra hiệu cho phía cảnh sát.
Người ấy gật đầu đồng ý.
Niên Bách Ngạn nhận điện thoại. Vì đứng rất gần, thế nên Tố Diệp nghe ra được giọng Diệp Uyên. Rất gấp gáp. Hình như anh ấy nói chuyện Tinh Thạch đã bị phong tỏa và chuyện Diệp Ngọc bị giết hại.
“Em biết rồi! Anh động viên tinh thần các nhân viên trước. Còn nữa, phía các cổ đông anh cũng phải ra mặt giải thích một chút.” Giọng nói của Niên Bách Ngạn rất thấp, nhưng nghe vẫn rành mạch, đâu ra đấy, không giống một người đang vướng vào vòng lao lý.
Đặt di động xuống, Niên Bách Ngạn nhìn cảnh sát và hỏi: “Tôi cần bao lâu? Tình hình của Tinh Thạch bây giờ đang rất loạn.”
“Sợ rằng không được như mong muốn của anh Niên rồi. Vì ngoài vụ án của Diệp Ngọc ra, anh Niên còn cần phối hợp cùng chúng tôi điều tra vụ án tháng mười hai năm ngoái, ông Diệp Hạc Phong bị mưu sát.” Cảnh sát nói.
Ánh mắt Niên Bách Ngạn ánh lên một tia lạnh lẽo.
Còn Tố Diệp thì đứng người. Cô không nhịn được nữa, bước lên nói: “Bố tôi qua đời vì bệnh tim, sao giờ lại thành mưu sát?”
“Anh Niên! Anh bắt buộc phải cùng chúng tôi tới sở cảnh sát tiếp nhận điều tra.” Rõ ràng người cảnh sát không muốn tiết lộ quá nhiều tình tiết vụ án.
Tố Diệp cảm thấy trái tim như sắp nhảy vọt ra ngoài.
Niên Bách Ngạn giơ tay vỗ về Tố Diệp, rồi bình thản nhìn sang phía kiểm sát viên.
Lúc này kiểm sát viên mới lên tiếng: “Tôi sẽ đợi tới khi nào anh Niên ra khỏi sở cảnh sát.”
Cả hai đều nhằm vào Niên Bách Ngạn.
Một vụ tội phạm thương mại, hai vụ giết người.
Không phải chuyện nhỏ.
Tuy rằng Tố Diệp sốt ruột nhưng vẫn chưa ấu trĩ tới mức xông lên nói với đám kiểm sát viên và cảnh sát kia rằng: Niên Bách Ngạn vô tội, các người trách lầm người tốt rồi. Mới sáng sớm, cả hai người đều tìm tới nhà, vậy thì chắc chắn trong tay họ đã nắm được những bằng chứng rất bất lợi đối với Niên Bách Ngạn. Cô có làm ầm ĩ lên cũng không ích gì, Niên Bách Ngạn nhất định phải đi lần này.
Niên Bách Ngạn nhìn Tố Diệp, có lẽ anh lo cô sợ hãi. Nhưng thấy cô vẫn giữ thái độ kiềm chế, anh cũng yên tâm phần nào.
“Anh Niên! Mời!”
Niên Bách Ngạn điềm tĩnh nói: “Tôi cần thông báo tới luật sư của tôi.”
“Có thể!”
Rồi Niên Bách Ngạn lại quay sang Tố Diệp. Anh còn chưa lên tiếng, Tố Diệp đã bình tĩnh nói: “Em sẽ tới Tinh Thạch xem tình hình thế nào, sau đó báo với Hứa Đồng tìm luật sư.”
“Được!” Niên Bách Ngạn cười khẽ, vòng tay qua đầu cô, đặt lên trán cô một nụ hôn nhẹ.
Khóe mắt Tố Diệp chợt cay xè…
Sau khi Niên Bách Ngạn đi cùng với cảnh sát, Tố Diệp cũng không còn tâm trí trang điểm gì nữa. Cô thay quần áo rồi lái xe tới thẳng Tinh Thạch. Trên đường đi. Tố Diệp đã gọi điện cho Hứa Đồng nhưng điện thoại của Hứa Đồng mãi không thể liên lạc được.
Cô đành để lại lời nhắn.
Khi xe đi vào hầm để xe của Tinh Thạch, Tố Diệp run chân, suýt nữa lái xe đâm sầm vào tường.
Trong bãi đậu xe, các phóng viên đã đứng chật kín. Hình như còn có bảo vệ ra điều đình với họ. Có lẽ vì họ đã làm ảnh hưởng tới chỗ để xe trong bãi.
Tố Diệp đứng ngồi không yên.
Sao cô lại cảm thấy những phóng viên này nhằm tới Tinh Thạch nhỉ?
Nghĩ vậy, cô tìm một chỗ trống đỗ xe vào, sau đó lấy kính râm từ trong túi xách ra. Vừa đeo lên thì đã có người phát hiện ra phía này, kêu lên một câu. Ngay lập tức vô số phóng viên vác theo máy ảnh xông về phía cô.
Tố Diệp bàng hoàng.
Hôm nay cô lái xe của Niên Bách Ngạn. Nghĩ cũng đủ biết, mấy đám người này đã thần thông quảng đại tới mức nhận được cả xe của Niên Bách Ngạn.
Tình hình nhất thời có chút tệ hại.
Nếu xuống xe, Tố Diệp nhất định sẽ bị vây kín không còn đường thoát, tiến lùi đều khó. Nếu không xuống xe, chuyện của Niên Bách Ngạn đang gấp ngay trước mắt, không cho phép cô bỏ cuộc.
Đang trong lúc hết cách, thì có một đám bảo vệ xông lên.
Lần lượt tách từng đám phóng viên phía trước ra, dốc hết sức tạo ra một con đường nhỏ cho xe đi.
Tố Diệp nhìn kỹ. Đó là Hứa Đồng.
Cô bỗng chốc yên tâm hơn rất nhiều. Xem ra cô ấy đã đọc được lời nhắn của mình.
Mở cửa xe ra, Tố Diệp giơ tay đẩy cao gọng kính lên, cố gắng để mình trong lạnh lùng, thản nhiên một chút. Hứa Đồng cũng rảo bước đi tới, tới bên cạnh cô, khẽ nói: “Đám cổ đông trên kia sắp ăn tươi nuốt sống Diệp Uyên rồi!”
Các phóng viên vây xung quanh bắt đầu ùn ùn kéo tới. Ánh đèn flash chớp nháy điên cuồng không thôi.
Nét mặt Hứa Đồng có vẻ nặng nề, hạ giọng xuống rất thấp: “Nguyễn Tuyết Mạn đã kéo tới công ty làm ầm ĩ rồi, phao tin phải tìm Niên Bách Ngạn tính sổ. Cô lên đó cẩn thận một chút.”
Nghe xong, Tố Diệp ngược lại càng không mấy sợ hãi.
Từ sáng sớm nay khi kiểm sát viên và cảnh sát gõ cửa, cô đã biết chắc chắn không thể yên ổn được. Niên Bách Ngạn đã bị đưa đi rồi, liệu còn việc gì tồi tệ hơn việc này nữa không? Chẳng qua chỉ là thêu hoa trên gấm mà thôi.
“Phía Bách Ngạn cần có luật sư. Bây giờ anh ấy đang ở sở cảnh sát, sau khi ở đó ra còn phải phối hợp với viện kiểm sát điều tra vụ án thương mại.” Tố Diệp bước nhanh về phía cầu thang máy, vừa đi vừa báo lại với Hứa Đồng những chuyện ấy.
Hứa Đồng gật đầu: “Yên tâm đi! Đoàn luật sư của Tinh Thạch đều là những người có danh tiếng trên trường quốc tế, tôi sẽ lập tức sắp xếp.”
Các phóng viên đã bắt đầu mồm năm miệng mười.
“Chị Niên! Nghe nói Diệp Ngọc bị giết hại trong công ty mà anh Niên là đối tượng bị tình nghi lớn nhất có phải vậy không?”
“Nghe nói sau khi Khúc Nghệ tự sát, Diệp Ngọc đã rất nhiều lần tranh cãi với anh Niên, đúng vậy không?”
“Sản phẩm mới của Tinh Thạch lần lữa không ra mắt có liên quan trực tiếp tới việc sản phẩm mới của Kỷ Thị đã ra mắt, đúng không?”
“Theo nguồn tin, anh Niên đã bán tin tức tình báo thương mại, có chuyện này không?”
“Chị Niên! Chị hãy trả lời một chút đi!”
“Ấy! Chị Niên…”
Cánh cửa thang máy từ từ khép lại. Một loạt các câu hỏi của cánh phóng viên cuối cùng cũng đã bị ngăn cách bên ngoài.
Lúc này Tố Diệp mới tháo kính xuống, day mạnh thái dương. Có lúc cô thật sự rất ghét nghề nhà báo. Trên đời này sao lại có một đám người thích bới móc chuyện riêng tư của người khác để kiếm tiền cơ chứ?
“Chúng ta phải nghĩ cách làm dịu những nguồn tin bất lợi mới được.” Cô lên tiếng.
Hứa Đồng nói: “Bây giờ Diệp Uyên đang sứt đầu mẻ trán. Rõ ràng là anh ấy chỉ giỏi lái máy bay, hoàn toàn không có kinh nghiệm quản lý công ty và giải quyết khủng hoảng.”
“Cô làm trợ lý của Niên Bách Ngạn nhiều năm rồi, nếu hôm nay Niên Bách Ngạn tới xử lý chuyện này, anh ấy sẽ làm thế nào?” Thật ra Tố Diệp cũng có biết gì về quản lý doanh nghiệp đâu?
Hứa Đồng suy nghĩ rồi nói: “Bây giờ truyền thông Internet phát triển mạnh mẽ. Rất nhiều tin đồn có thể lợi dụng nhưng đồng thời cũng không thể kiểm soát. Bây giờ phong tỏa chắc chắn là không thể nữa rồi. Cách duy nhất chính là thuê một đội quân dẫn nguồn tin về hướng chính xác, chí ít không để cho tin đồn trở thành một tin tức có tầm ảnh hưởng tới xã hội, nếu không sẽ can dự tới những người có quyền xét xử. Ngoài ra, phải nhanh chóng tung ra những tin có lợi với Tinh Thạch để ổn định giá cổ phiếu. Để làm vậy đầu tiên phải đoàn kết được các cổ đông trong hội đồng quản trị.”
Tố Diệp siết chặt những ngón tay giá lạnh, khẽ nói: “Lúc này chúng ta còn có thể tin tưởng những ai?”
“Ngày nào kẻ nội gián trong Tinh Thạch còn chưa bị lôi ra ánh sáng, chúng ta vẫn chưa thể yên tâm ngày ấy. Thế nên, không ai có thể tuyệt đối tin tưởng. Tôi nghĩ nếu tổng giám đốc đứng ở đây bây giờ, anh ấy cũng sẽ nói vậy.” Hứa Đồng khẳng định từng chữ.
Tố Diệp quay đầu, nhìn vào mắt Hứa Đồng: “Kể cả cô ư?”
“Đúng vậy, kể cả tôi!” Ánh mắt Hứa Đồng không chút né tránh: “Ai cũng có khả năng là kẻ nội gián đó. Cả tôi, thậm chí cả cô, bất kỳ ai trong chúng ta cũng đều bị tình nghi.”
Tố Diệp lên tiếng: “Thế nên cách duy nhất bây giờ chính là đặt lợi ích của cả công ty lên hàng đầu, như vậy mới có thể đoàn kết được các cổ đông.”
Hứa Đồng cười: “Thật ra tôi cảm thấy cô thích hợp ở lại công ty hơn Diệp Uyên.”
“Có những chuyện xảy ra rồi mới hiểu. Giống như lúc đầu tôi không hiểu tại sao Niên Bách Ngạn lại thu mua cổ phần của Niên Bách Tiêu, cũng giống như tôi không hiểu tại sao Niên Bách Ngạn lại sa thải tôi vậy. Bây giờ nghĩ lại, anh ấy là một thương nhân, lăn lộn trong ngành này bao nhiêu năm, có lẽ sớm đã luyện cho mình một cảm xúc nhạy cảm. Anh ấy đã cảm nhận được chuyện gì đó bất thường, hoặc đã phát giác ra một mối nguy hiểm đang tới gần, thế nên mới mong có thể loại tôi và Niên Bách Tiêu ra.”
Nói như vậy, Tố Diệp bất giác nhớ tới câu nói mà Niên Bách Ngạn đã nói với cô: Trên đời này không có gì quan trọng với anh hết, quan trọng nhất chính là em và Bách Tiêu.
Cổ họng cô chợt thắt lại.
Sống mũi cũng khó chịu.
Cô rất muốn khóc, nhưng không ngừng cảnh cáo bản thân: Không được khóc, tuyệt đối không được khóc!
Hứa Đồng áy náy nói: “Nếu tôi không đồng ý đi nước ngoài…”
“Sự việc cũng sẽ không có gì khác biệt.” Tố Diệp bình tĩnh nhìn cô ấy: “Cô nên hiểu Niên Bách Ngạn. Một khi xảy ra chuyện, anh ấy chỉ mong những người bị liên lụy càng ít càng tốt. Cô là trợ lý đắc lực nhất của anh ấy, với tính cách của mình, anh ấy chắc chắn sẽ gạt cô ra. Nếu không một khi điều tra tới, cô cũng sẽ phải chịu rất nhiều phiền phức.”
“Bây giờ tôi cảm thấy tổng giám đốc không nên sa thải cô.” Hứa Đồng chân thành cô.
Tố Diệp khẽ lắc đầu: “Có thể thuyết phục được những cổ đông kia hay không, tôi chưa rõ. Nhưng tôi hiểu rõ tâm lý con người, hiểu quá rõ thế nào gọi là “chim chết vì thức ăn, người chết vì lợi ích”!”
Nói tới đây, cửa thang máy cũng đã mở ra.
Cánh cửa kim loại lạnh lẽo phản chiếu sắc mặt nhợt nhạt của cô.
Trong phòng đặt điều hòa tổng.
Sau khi ngăn cách cái nóng nực của bên ngoài đằng sau lớp kính dày, những con đường nhựa ngoài kia sắp bị mặt trời thiêu rụi thì trong này, Tố Diệp lại cảm thấy dâng lên một sự giá lạnh.
Cô đứng trên nền đá hoa sáng loáng. Màu đen trải dài thẳng về phía trước, tận cùng chính là tập đoàn Tinh Thạch.
Nơi đây cô đã đi qua quá nhiều lần.
Nhưng chưa bao giờ thấy căng thẳng như hôm nay.
Đây cũng là lần đầu tiên cô hiểu được áp lực của một người làm quản lý như Niên Bách Ngạn khi bước chân vào Tinh Thạch.
Bách Ngạn… Bách Ngạn…
Tố Diệp thầm gọi tên anh hết lần này tới lần khác.
Hãy tiếp thêm sức mạnh cho em đi!
Nếu không, cô không biết liệu mình có thể bước chân vào phòng họp kia, đối mặt với hàng loạt chỉ trích của các cổ đông hay không.
Hứa Đồng dừng bước, quay đầu nhìn cô.
Tố Diệp nhìn chữ “Tinh Thạch” trước mặt, hít sâu một hơi rồi nhẹ nhàng thở ra: “Vào thôi!”
Chuyện Diệp Ngọc bị giết hại, phía cảnh sát xét thấy đây là một vụ án nghiêm trọng, có ảnh hưởng rất lớn nên đã thành lập một tổ chuyên án riêng biệt để điều tra. Người phụ trách chính là cảnh sát đã liên tiếp phá được rất nhiều vụ án lớn trong tổ trọng án, Tưởng Lỗi. Sau khi biết được cấp dưới đã đưa Niên Bách Ngạn về sở, anh ta đích thân tới hỏi cung Niên Bách Ngạn.
Trước khi bước vào phòng, Tưởng Lỗi đã nhận được điện thoại của viện kiểm sát. Người gọi cho anh ta chính là Đồng Minh, kiểm sát viên phụ trách vụ án tội phạm thương mại lần này của Niên Bách Ngạn. Anh ta là một kiểm sát viên cương trực, ngay thẳng, có biệt danh “mặt lạnh”.
Thường ngày Đồng Minh cũng có quan hệ qua lại với Tưởng Lỗi. Nhưng lần này, anh ta gọi tới để nhắc nhở Tưởng Lỗi.
“Con người Niên Bách Ngạn làm việc chu toàn, nói năng cũng tuyệt đối không để lộ sơ hở. Trước đây anh ta đã từng hai lần bị người ta tố cáo về tội phạm thương mại, nhưng sau đó đều vì không đủ chứng cứ mà không thể khởi tố. Tưởng Lỗi! Anh tiếp chiêu của anh ta nhất định phải nâng cao cảnh giác.”
Tưởng Lỗi biết Đồng Minh đã theo dõi Niên Bách Ngạn nhiều năm rồi, cũng biết lần này chưa biết chừng có thể bắt được tội trạng của Niên Bách Ngạn để tiến hành định tội, bèn nói: Yên tâm đi! Tôi có tính toán!
Anh ta mang theo tài liệu, tới trước cửa phòng thẩm vấn.
Cấp dưới bên trong đi ra: “Sếp!”
Tưởng Lỗi gật đầu hỏi: “Thế nào rồi?”
Cấp dưới lắc đầu, chỉ vào đồng hồ đeo tay: “Rõ ràng là anh ta đang muốn đợi luật sư tới.”
“Vụ án nghiêm trọng, chúng ta nhất định phải tranh thủ được thời gian kéo dài hỏi cung.” Tưởng Lỗi nhíu mày.
Người cấp dưới tỏ ra lúng túng.
“Cậu đi đánh báo cáo đi, tôi đích thân hỏi cung.”
Người cấp dưới gật đầu rồi vội vàng rời đi.
Tưởng Lỗi hít sâu một hơi, đẩy cửa đi vào.
Phòng thẩm vấn không lớn, một mặt tường là gương. Trong gương là Niên Bách Ngạn, sắc mặt không đổi, vẫn bình tĩnh ngồi đó. Trước mặt anh đặt một tách cafe, đã không còn hơi nóng.
Chỉ trong vòng mấy giây ngắn ngủi, Tưởng Lỗi đã đánh giá được người đàn ông trước mắt một lượt. Rõ ràng, người đàn ông này quả thực có một gương mặt điển trai. Cộng thêm anh ta là một thương nhân đá quý nổi danh, chỉ ngồi ở đó, cả người cũng toát lên một khí thế như đã nắm vững mọi thứ trong tay.
Tưởng Lỗi từng gặp không ít thương nhân, cũng từng vì vô án vụ án mà có không ít quan hệ với những người có tiền.
Nhưng đây là lần đầu tiên Tưởng Lỗi tiếp xúc với Niên Bách Ngạn.
Anh ta không thể không thừa nhận, người đàn ông trước mặt mình quá bình thản, đến ánh mắt cũng vô cùng kiên định. Là một cảnh sát hình sự nhiều năm như Tưởng Lỗi vậy mà cũng không nhìn ra được anh nghĩ gì trong lòng.
Rất nhiều thương nhân tới đây, khi chột dạ sẽ giả vờ bình tĩnh, nhưng nếu nhìn kỹ thì trán, mũi đều đổ mồ hôi, cả ngón tay cũng lạnh cóng.
Nhưng Niên Bách Ngạn này, trông thật sự là người không thể hiện cảm xúc.
Tưởng Lỗi suy nghĩ rồi đặt tài liệu trong tay xuống, phá lệ bắt tay với Niên Bách Ngạn: “Chào anh! Tôi là người phụ trách vụ án lần này. Tôi tên Tưởng Lỗi.”
Niên Bách Ngạn cũng giơ tay bắt lại: “Chào cảnh sát Tưởng!”
Tưởng Lỗi thu tay về.
Phát hiện lòng bàn tay Niên Bách Ngạn khô cong, ấm áp, không có một chút mồ hôi lạnh nào.
Trong lòng anh ta không thể không có cái nhìn khác về người đàn ông này.
Anh bình tĩnh như vậy, có hai khả năng.
Khả năng đầu tiên, anh thật sự vô tội, cái chết của Diệp Ngọc và Diệp Hạc Phong đều không liên quan một chút nào tới anh.
Khả năng thứ hai, anh là một cao thủ ngụy trang, thông thạo lòng người.
Đâu mới là bộ mặt thật của Niên Bách Ngạn đây?
Tưởng Lỗi không thể xem thường. Có thể khiến kiểm sát viên Đồng danh nổi như cồn kia phải đau đầu, chắc chắn không phải một nhân vật đơn giản.
“Cafe nguội rồi!” Tưởng Lỗi không nói chuyện vụ án ngay mà giơ tay chạm vào cốc của Niên Bách Ngạn, cười nói: “Hay là, anh Niên không có tâm trạng thưởng thức cafe ở sở cảnh sát?”
Anh ta muốn tìm ra sơ hở của Niên Bách Ngạn, cho dù chỉ là một chút.
Là người ai cũng có sơ hở, mà kẻ phạm tội lại càng có sơ hở. Chỉ cần anh để lộ ra chút đỉnh thì nhất định không thể lọt khỏi con mắt tinh tường của Tưởng Lỗi.
Niên Bách Ngạn không chọn cách im lặng, mà cười khẽ: “Cảnh sát Tưởng nhất định chưa được nếm cafe của Tinh Thạch. Sau này có cơ hội, cảnh sát Tưởng có thể thử một lần xem sao. Đương nhiên, nếu một lần nữa phong tỏa nơi làm việc của chúng tôi thì tôi tuyệt đối không hoan nghênh đâu.”
Tưởng Lỗi nghe ra được ý của Niên Bách Ngạn.
Ý của anh rất đơn giản: Không phải tôi sợ, cũng không phải không có tâm trạng uống cafe ở chỗ các anh. Không uống, đơn giản chỉ vì nó dở tệ.
Quan trọng hơn cả là, Niên Bách Ngạn đã truyền đạt tới Tưởng Lỗi một hàm nghĩa khác, chính là: Tôi chưa từng vào sở cảnh sát, thế nên không uống quen cafe của các anh.
Cả hai thông tin đều nhắc nhở Tưởng Lỗi, Niên Bách Ngạn vô tội.
Đương nhiên, Tưởng Lỗi không phải là người làm việc theo cảm tính. Điều tra án phần nhiều phải dựa vào logíc và lý trí kỹ càng mới được.
“Anh Niên! Thành thật xin lỗi! Vì vụ án rất nghiêm trọng và phức tạp, anh tạm thời không thể được bảo lãnh. Ngoài ra, luật sư của anh dù có tới đây cũng phải đợi tới khi cuộc hỏi cung kết thúc.” Tưởng Lỗi quay về chuyện chính.
Nụ cười nơi bờ môi Niên Bách Ngạn vẫn rất nhạt nhòa. Anh bình tĩnh nhìn Tưởng Lỗi và nói: “Tôi biết anh gấp gáp muốn phá án, thế nên không theo đúng quy định, tôi có thể thông cảm. Anh muốn hỏi gì?"
Câu nói ấy làm Tưởng Lỗi ngượng ngập.
Rõ ràng là Niên Bách Ngạn này biết rõ anh ta chưa xin phép đã tự ý đã tiến hành lùi thời gian bảo lãnh mình. Như vậy, Tưởng Lỗi lại càng không thể lơ là. Niên Bách Ngạn, anh ta chỉ mới tiếp vài chiêu đơn giản đã cảm nhận được đây là một người đầu óc cực kỳ điềm tĩnh và có logíc chặt chẽ.
Chẳng trách Đồng Minh lại đặc biệt nhắc nhở anh ta.
“Nói tới vụ án Diệp Ngọc bị giết hại trước.” Tưởng Lỗi hắng giọng.
Niên Bách Ngạn giơ tay ra làm động tác mời anh ta nói.
“Theo xác minh, chín giờ tối qua anh đã gặp cô Diệp Ngọc.”
Niên Bách Ngạn bình thản trả lời: “Là tôi gặp mặt các cổ đông của công ty. Diệp Ngọc với tư cách là một trong số đó tất nhiên phải có mặt.”
“Trong buổi họp, Diệp Ngọc vẫn luôn chĩa mũi nhọn vào anh, có đúng không?”
“Giữa các cổ đông xảy ra tranh cãi là chuyện rất bình thường.”
Tưởng Lỗi suy nghĩ: “Tại sao cô ấy lại phát sinh mâu thuẫn với anh?”
“Liên quan tới việc sản phẩm mới của Tinh Thạch xảy ra chuyện.”
“Cô ấy nghi ngờ anh bán đứng công ty?”
Niên Bách Ngạn cười: “Có lẽ vậy!”
“Anh đã làm gì?” Tưởng Lỗi truy hỏi.
Niên Bách Ngạn nhẹ nhàng đáp: “Cảnh sát Tưởng! Anh vượt quyền rồi. Câu hỏi này phải để kiểm sát Đồng hỏi tôi mới phải.”
Tưởng Lỗi nheo mắt, nhìn anh rất lâu mới nói: “Anh Niên! Tôi hỏi cung theo thông lệ.”
Niên Bách Ngạn cười nhạt, chỉ đúng chỗ quan trọng: “Cảnh sát Tưởng! Trước khi còn chưa xác định tôi chính là hung thủ, có phải tôi có quyền được biết toàn bộ vụ án hay không? Việc hỏi cung của anh có phần đảo lộn đầu đuôi rồi đấy.”
Cuối cùng Tưởng Lỗi cũng hiểu ra tại sao khi bước từ trong này ra, nét mặt người cấp dưới lại nặng nề như vậy. Niên Bách Ngạn này, đầu óc quá tỉnh táo.
“Được!” Anh ta nén giận, miêu tả sơ qua toàn bộ vụ án Diệp Ngọc bị giết.
Thi thể của Diệp Ngọc được người đi đường phát hiện ra. Khi đó xe của người này vừa hay đi ngang qua gần đó, nhìn thấy một thứ như là váy đang tung bay. Anh ta bước tới, phát hiện có người nằm sấp trong bụi cây, còn là một cô gái.
Vốn dĩ anh ta cho rằng đó là một cô gái say rượu, bước tới lay lay người. Ai ngờ giật mình thảng thốt vì xung quanh toàn là máu. Khi lật người lại xem thì trán và cổ cô gái đó đều có vết thương, đã tắt thở.
Sau khi cảnh sát tiếp nhận tin tình báo, bèn nhanh chóng triển khai điều tra tình hình xung quanh.
Qua điều tra được biết, nạn nhân là Diệp Ngọc, con gái của thương nhân nổi tiếng đã quá cố, Diệp Hạc Phong, một cổ đông của Tinh Thạch. Sau khi khám nghiệm pháp y, họ đã đưa ra kết luận, thời gian tử vong của nạn nhân vào khoảng hơn 11 giờ đêm qua, đầu và động mạch cổ có rất nhiều vết thương dẫn tới tử vong. Phán đoán ban đầu do mất quá nhiều máu mà chết. Hung khí gây ra thương tích là một vật trang trí bằng kim loại có hình chim ưng, vì nó có góc cạnh rất sắc, thế nên đã khiến động mạch và trán chảy máu không ngừng.
Nhân viên tổ điều tra đưa ra kết luận, bụi cây không phải hiện trường đầu tiên. Họ có lý do nghi ngờ, có người đã giết Diệp Ngọc sau đó vứt xác vào lùm cây. Hung thủ có thể đã lợi dụng tình hình trời mưa to để xóa sạch mọi dấu vết để lại. Ai ngờ, cơn mưa chỉ tới khoảng 11 giờ 30 là tạnh.
Mà sau khi mưa ngừng, Diệp Ngọc mới thật sự tắt thở.
Cũng tức là, khi Diệp Ngọc bị hung thủ kéo từ hiện trường đầu tiên vẫn còn chưa chết. Nạn nhân bị vứt vào bụi cây, lúc đó trời mưa to, xung quanh hoàn toàn không có một người nào qua lại, thế nên Diệp Ngọc thoi thóp mãi, cuối cùng đã đi tới con đường chết...