Hạnh Phúc Ở Cổ Đại

Chương 44

Trước Sau

break

Hàn Quang Tễ thấy nàng giận dỗi, cũng không dỗ dành, chỉ xuống giường, lau người sau tấm bình phong rồi mới quay lại. Vén màn lên, thấy Chu Anh Anh đã đắp chăn kín mít, cuộn tròn ở phía trong, ra vẻ không muốn nói chuyện với hắn.

Vừa rồi hai người còn rất tốt, chớp mắt lại giận dỗi nhau. Lúc này Hàn Quang Tễ mới cảm thấy Chu Anh Anh cũng không dễ đối phó hơn bọn thủy tặc là bao.

Hàn Quang Tễ nghĩ ngợi, định đưa tay ôm nàng vào lòng, lại nghe Chu Anh Anh nói: "Tam gia." Tay anhhắn khựng lại, rồi lại rụt về trong chăn.

"Ừ."

"Có chuyện... muốn nhờ chàng giúp "Ngày mai... Kim ma ma bên cạnh Hứa di thái thái sẽ đến dạy ta quản lý việc nhà, chàng đi cùng ta được không?"

Hàn Quang Tễ nghe vậy khẽ cười một tiếng, "Chẳng phải nàng gan lớn lắm sao? Gặp một ma ma mà cũng cần người đi cùng?"

Chu Anh Anh thấy hắn không hiểu ý mình, liền xoay người nói với Hàn Quang Tễ: "Đâu phải vì chuyện gan lớn gan nhỏ? Ta là muốn Tam gia giúp ta chống lưng!"

"Vì sao?"

"... Tuy rằng Hứa di thái thái đã đồng ý giao việc quản lý sân viện cho ta vì Tam gia đã hứa, nhưng ai biết được Kim ma ma này có tận tâm dạy ta hay không? Nếu bà ta ngoài mặt đồng ý, nhưng vẫn để Kim ma ma nắm giữ việc trong viện thì không hay. Nếu ngày mai chàng đến, trong lòng họ ít nhiều cũng có chút kiêng dè, sẽ không dám qua loa với ta."

Chu Anh Anh nói xong thấy Hàn Quang Tễ chỉ nhìn nàng chằm chằm, không nói gì, liền nắm tay hắn nói: "Tam gia, chàng có đồng ý hay không?"

"Được," Hàn Quang Tễ đáp một tiếng, đột nhiên lại đưa tay véo nhẹ khuôn mặt trắng nõn của Chu Anh Anh nói, "... Không ngờ nhiệm vụ ta giao cho nàng, nàng lại tận tâm như vậy."

Chu Anh Anh thấy Hàn Quang Tễ công khai khen ngợi thành tích công việc của mình, vội vàng nhích lại gần hỏi: "Ta làm việc tận tâm như vậy, Tam gia có thưởng gì không?"

"Chẳng phải đã cho vòng tay ngọc rồi sao?"

Không nhắc thì thôi, vừa nhắc đến vòng tay ngọc, Chu Anh Anh liền thấy xót ruột. Nàng cụp mắt xuống, âm thầm nghĩ xem nên mặc cả như thế nào mới được.

Hàn Quang Tễ đang đợi nàng trả lời, nhưng đợi mãi không nghe thấy tiếng người, cúi đầu nhìn vào lòng, liền thấy Chu Anh Anh không biết từ lúc nào đã nghiêng đầu ngủ thiếp đi.

Đêm qua trằn trọc gần hết đêm, nếu không phải để đối phó với Kim ma ma, Chu Anh Anh hôm nay cũng chẳng cần dậy sớm như vậy. Vừa mở mắt, Chu Anh Anh theo bản năng đưa tay sờ sang bên cạnh, lúc này Hàn Quang Tễ đã sớm không thấy bóng dáng -- Hàn Quang Tễ chính là kiểu cấp trên phiền phức nhất. Đi làm sớm hơn người ta, tan làm muộn hơn người ta, có cấp trên phấn đấu như vậy, thì người bên dưới làm sao dám lười biếng?

Không dám lười biếng tự nhiên còn có Nhị Xuân đang canh giữ bên ngoài, nghe thấy động tĩnh, họ gọi một tiếng Tam nãi nãi rồi vào phòng hầu hạ Chu Anh Anh thức dậy.

Chu Anh Anh ngước mắt lên nhìn, thấy hai người cười như sắp đón Tết, bèn hỏi: "Hai người các em, sáng sớm nhặt được vàng à?"

Xuân Thâm và Xuân Nồng nghe xong trước tiên nhìn nhau cười, sau đó Xuân Thâm mới cười nói: "Nãi nãi và Tam gia... đã thành chuyện tốt, nô tỳ thay nãi nãi vui mừng ạ."

Tuy da mặt Chu Anh Anh dày hơn các cô nương thời cổ đại một chút, nhưng nghe xong lời này vẫn có chút ngượng ngùng, bèn ồ ồ hai tiếng cho qua chuyện.

Lúc trang điểm, Chu Anh Anh nghĩ hôm nay phải nghiêm túc học quản sự, bèn nói với Xuân Nồng đang chải đầu: "Chải kiểu đoan trang một chút." Nói rồi lại lấy đôi vòng ngọc Hàn Quang Tễ tặng đeo lên tay.

Xuân Nồng nhìn vòng ngọc trên tay Chu Anh Anh, nhớ tới đêm qua Tam gia đối với nãi nãi dịu dàng săn sóc như thế nào, không khỏi nói: "Tam gia đối với nãi nãi thật tốt."

Chu Anh Anh chỉ nghĩ nàng ấy nói là vòng ngọc, thầm nghĩ: Đây chính là tiền thưởng nhiệm vụ của nàng, còn có tiền lương năm tháng sau nữa! Tốt chỗ nào chứ!

"Tam gia đối với mọi người trong nhà đều tốt, ai ai cũng nhận được quà, hai vị muội muội cũng nhận được trâm cài."

Xuân Thâm ở bên cạnh nghe vậy, cười khuyên nhủ: "Vòng ngọc này là vật tốt, sao có thể so sánh với của người khác được? Sau này... sau này nãi nãi có con, Tam gia nhất định sẽ đối xử với nãi nãi tốt hơn nữa."

Đến rồi đến rồi. Lại đến thúc giục mục tiêu cuối năm của nàng rồi. Chu Anh Anh bây giờ chỉ cần nghe thấy hai chữ "con cái" là thấy mệt mỏi.

break
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc