Tuy là đầu xuân, tiết trời vẫn còn se lạnh. Nhưng trong màn trướng ấm áp, Chu Anh Anh và Hàn Quang Tễ quấn quýt si mê, cả hai đều toát mồ hôi.
Lúc này, Hàn Quang Tễ vẫn đang ôm Chu Anh Anh, đưa tay sờ lên trán nàng, cảm nhận được một lớp mồ hôi mỏng, liền nói: "Gọi nước đi."
Lần này là thật sự gọi nước. Chu Anh Anh lại có chút ngại ngùng. Xuân Nồng và Xuân Thâm ở ngoài nghe thấy, lập tức sai người hầu ở bếp đun nước, không lâu sau thì mang nước nóng đến.
Xuân Nồng bưng chậu nước và khăn mặt, cúi đầu bước vào phòng trong. Nàng còn chưa kịp lên tiếng, bức màn che giường vốn đang hé mở đã được vén lên. Xuân Nồng len lén liếc nhìn, thấy Hàn Quang Tễ tóc tai rối bời, y phục hơi xộc xệch, hoàn toàn khác với vẻ ngoài chỉnh tề thường ngày.
Xuân Nồng thấy tim đập mạnh, vội vàng thu hồi ánh mắt, hỏi: "Có cần nô tỳ hầu hạ không?"
Lúc này Hàn Quang Tễ ừ một tiếng, nói: "Đến hầu hạ phu nhân của các ngươi đi." Nói rồi định xuống giường.
Ai ngờ hắn vừa nhấc chân, Chu Anh Anh đã nắm lấy tay hắn, nói với Xuân Nồng: "Mang nước đến là được rồi, không cần hầu hạ."
Xuân Nồng đáp nhẹ một tiếng, đi đến bên giường thì nghe thấy Hàn Quang Tễ nói nhỏ: "... Không phải mệt rồi sao? Sao không cần người hầu hạ?"
Tiếp đó Chu Anh Anh nói: "... Cần chứ, vừa rồi ta... bây giờ đến lượt chàng hầu hạ ta một lần."
Xuân Nồng nghe loáng thoáng lời nàng nói, trong lòng không khỏi giật mình, thầm nghĩ: Phu nhân thật là to gan. Tam gia tính tình như vậy sao có thể khom lưng phục vụ nữ nhân trên giường chứ.
Xuân Nồng vốn nghĩ Hàn Quang Tễ nhất định sẽ từ chối, ai ngờ hắn lại ừ một tiếng, sau đó đưa tay lấy khăn mặt trong chậu, trông như thật sự muốn hầu hạ Chu Anh Anh - hóa ra tam gia không phải là người kiệm lời như lời Tam nãi nãi nói, với người đầu ấp tay gối cũng sẽ dịu dàng, ân cần.
Lúc này, Hàn Quang Tễ thấy Xuân Nồng vẫn ngây người đứng bên giường, liền nói với nàng ấy: "Ra ngoài đi, không cần hầu ở đây."
Xuân Nồng nghe vậy, vội vàng đáp rồi lui ra ngoài.
Hàn Quang Tễ trong màn trước tiên rửa sạch những chỗ nhớp nháp trên tay Chu Anh Anh, rồi mới lau người đầy mồ hôi cho nàng. Chu Anh Anh được hầu hạ thoải mái, nghĩ rằng việc lau người cho nhau như vậy cũng là một kiểu tình thú, liền muốn lấy khăn mặt từ tay hắn.
Nhưng lúc này Hàn Quang Tễ lại rụt tay lại nói: "Để ta tự làm là được rồi." Nói rồi xoay người định xuống giường.
Chu Anh Anh nhớ đến việc hắn vừa nói vết sẹo trên người mình đáng sợ, không cho nàng xem, liền tiến sát lại gần hắn nói: "Chúng ta là vợ chồng mà, chẳng lẽ chàng cả đời không cho ta xem?"
Vừa nói, nàng đột nhiên nhớ đến ŧıểυ thuyết võ hiệp đã từng đọc - có hai sư huynh muội nảy sinh tình cảm, không chỉ phản bội sư môn, còn trộm bí kíp võ công của sư phụ. Hai sư huynh muội này tuy đã thành vợ chồng, nhưng người sư huynh chưa bao giờ cởi áo trước mặt sư muội. Hóa ra hắn ta đã lặng lẽ khắc bí kíp lên ngực, ngay cả sư muội cũng không dễ dàng nhìn thấy - chẳng lẽ Hàn Quang Tễ cũng khắc bí kíp võ công, bản đồ kho báu gì đó lên người?
Thấy Hàn Quang Tễ không đáp, trong đầu Chu Anh Anh suy nghĩ lung tung, liền lén đưa tay sờ lên làn da ở eo hắn. Nhưng mới sờ được hai cái, bàn tay nghịch ngợm đã bị Hàn Quang Tễ nắm chặt.
Hàn Quang Tễ quay đầu lại, thấy nàng giả vờ vô tội chớp mắt, liền nghiêm mặt nói: "Đừng nghịch ngợm."
Chu Anh Anh thấy hắn mặc quần vào lại lạnh mặt, hừ một tiếng: "Không sờ thì không sờ." Vừa rồi là ai "Anh Anh, Anh Anh" gọi nàng sờ đấy? Giả vờ đứng đắn!