Hạnh Phúc Ở Cổ Đại

Chương 22

Trước Sau

break

Người ta nói lòng dạ đàn bà khó đoán, nhưng Chu Anh Anh lại thấy Hàn Quang Tễ còn khó hiểu hơn cả đàn bà - vừa rồi hai người trong chăn ấm áp như vậy, rõ ràng hắn cũng có phản ứng, vậy mà hắn lại có thể nhịn được? Chu Anh Anh chính là vợ hắn cưới hỏi đàng hoàng, ban ngày ở Tịch Chiếu cư, trước mặt Hầu phu nhân hắn cũng đã thừa nhận.

Chẳng lẽ là không biết...

Không thể nào chứ? Hàn Quang Tễ dù sao cũng từng ra trận, va chạm xã hội nhiều, không đến nỗi ngay cả chuyện này cũng không biết chứ. Chu Anh Anh bỗng nhiên lại nhớ tới Hứa di thái thái từng nói Hàn Quang Tễ ở trong phủ chưa từng nạp thiếp. Nhưng ngay cả Giả Bảo Ngọc trong lòng tuy có Lâm muội muội cũng có thể "thử mây mưa" với nha hoàn, Hàn Tam gia ở bên ngoài hai năm thật sự có thể giữ mình trong sạch sao?

Trong lòng Chu Anh Anh rối bời, vô thức thở dài.

Bên cạnh, Hàn Quang Tễ cũng chưa ngủ.

"... Không ngủ được?"

Đột nhiên nghe thấy giọng nói lạnh nhạt của hắn, Chu Anh Anh giật mình thon thót. Đang do dự nên giả vờ ngủ hay không thì lại nghe hắn nói: "Yên tâm, vở kịch này diễn không được bao lâu đâu."

Ý gì vậy? Chẳng lẽ hắn muốn giả thành thật? Chu Anh Anh lập tức phủ định, nếu muốn làm thật, vừa rồi đã làm rồi, cần gì phải nhịn? Nếu không cần diễn kịch nữa, tự nhiên là không còn khán giả --

"Chàng... muốn đối phó với Hứa di nương?"

Đấu đá hậu cung! Chẳng lẽ màn đấu đá hậu cung sắp bắt đầu rồi?

Lúc này Hàn Quang Tễ cười một tiếng, có chút khinh thường, "Chỉ cần bà ta không làm phiền ta, ta đâu cần phải so đo với một bà già trong nhà."

Khẩu khí thật lớn. Hứa di thái thái không chỉ là trưởng bối của Hàn Tam gia, mà trong tay còn nắm quyền quản lý nhân sự và tài chính của Võ An hầu phủ, sao có thể dùng bốn chữ "bà già trong nhà" để khái quát một cách đơn giản như vậy... Tuy nhiên, "nghiệp vụ là vua", dù là thời cổ đại hay hiện đại, hậu cần luôn bị nghiệp vụ đè bẹp. Chỉ là coi thường phụ nữ thì không có kết cục tốt đẹp gì đâu.

"Vậy rốt cuộc chàng có ý gì?" Chu Anh Anh thò mặt ra khỏi chăn, quay người nhìn Hàn Quang Tễ, "Dù bên trong như thế nào, ra ngoài chúng ta dù sao cũng là vợ chồng. Nếu chàng có tính toán gì, nói sớm với ta, cũng có thể thêm người giúp đỡ chàng."

Hàn Quang Tễ nghe vậy, quay mặt nhìn chằm chằm Chu Anh Anh, ánh mắt sáng quắc, khiến nàng thấy chột dạ.

Quả nhiên là người từng xông pha trận mạc, dù đang ở trên giường, nhưng uy phong vẫn còn đó.

Vì chột dạ, nên hắn chưa nói gì, nàng đã không nhịn được mà biện minh: "Tam gia, dùng người thì đừng nghi ngờ, nghi ngờ thì đừng dùng."

Hàn Quang Tễ nghe vậy không nói gì, chỉ nhìn nàng, nhíu mày, sau đó giơ tay lên, dùng chăn che mặt nàng lại, quay lưng đi không để ý đến nàng nữa.

Chu Anh Anh vất vả lắm mới lấy lòng được Hàn Quang Tễ, lại biết hắn vẫn luôn kiêng dè mối quan hệ giữa mình và Hứa di thái thái, nên cũng không ép hắn nữa.

Nhưng lúc này lại nghe Hàn Quang Tễ nói: "Gọi nước."

"Hả?"

"Diễn kịch phải diễn cho trọn vẹn."

Điều này cũng đúng. Nha hoàn và bà tử thô sử bên ngoài đều là người của Hứa di thái thái. Haiz, nhưng nửa đêm rồi, thật là biết hành hạ người khác!

"Vậy phải gọi mấy lần?" Đêm nay bọn họ gọi nước mấy lần, ngày mai nhất định sẽ có người báo cho Hứa di thái thái biết. Bọn họ vừa mới cưới, Hàn Tam gia lại đang tuổi trẻ khí thịnh, gọi một lần có phải hơi ít không?

Nhưng Hàn Tam gia lại không trả lời.

break
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc