"Vậy sao, ta nghe nói từ trước đến nay thân thể cô yếu ớt, thức dậy muộn."
Được rồi. Đây là tất cả mọi người đều cài tai mắt trong viện nàng đúng không? Hàn Tam này giả vờ không có hứng thú với nàng, vậy mà lại âm thầm nghe ngóng nàng!
Thế nhưng Chu Anh Anh ở nơi làm việc không phải là kẻ ngốc. Mò cá bị ông chủ bắt được, mấy câu lý do lý trấ nàng vẫn thuộc làu làu đấy.
"Vốn là như thế... Nhưng Tam gia mới trở về, cho dù thân thể có yếu đuối thì cũng nên dậy sớm một chút. "
"Vậy sao?" Hàn Tam mím môi, nhìn nàng vài lần.
Bốn cô nàng Xuân ở bên cạnh toát mồ hôi lạnh. Cuối cùng, vẫn là Xuân Thâm đến hoà giải, khuyên hai người Hàn Chu này ăn sáng.
Hai người Chu, Hàn mỗi người ngồi vào chỗ của mình. Hàn Quang Tễ đổi sang ghế tròn nhưng vẫn ngồi thẳng tắp, mắt nhìn thẳng cũng không biết đang suy nghĩ cái gì. Chu Anh Anh âm thầm quan sát, trong lòng nghĩ: Cũng không biết do người xưa trưởng thành sớm hay là Hàn Quang Tễ tuổi trẻ già dặn, rõ ràng mới 19 tuổi, thế nhưng mọi hành động của hắn đều như ông cụ non, trông còn trầm ổn hơn người hơn hai mươi tuổi là nàng.
Hai người ngồi đối diện nhưng không nói gì với nhau, Chu Anh Anh nhịn không được, thuận miệng hỏi: “Đêm qua Tam gia ngủ có ngon giấc không?"
Hàn Quang Tễ lúc này mới nhìn nàng một cái, đáp: "...Ngon."
Chu Anh Anh nghe vậy trừng mắt - đây không phải là đã kết thúc chủ đề rồi sao? Người ta trò chuyện tiếp kiểu gì đây?
Nàng cười gượng gạo, nhất thời nổi lên tâm lý phản nghịch, muốn trêu chọc hắn nói mấy câu, lại hỏi: “Tam gia thích ăn cái gì? Phòng bếp nhỏ trong viện làm bánh ngọt cũng ngon lắm."
Hàn Quang Tễ có vẻ suy nghĩ một lúc, cuối cùng trả lời: "Mì đi."
Chu Anh Anh nhìn vẻ mặt lãnh đạm của Hàn Quang Tễ, tức gần chết - được rồi, không muốn nói chuyện thì không nói chuyện. Ai quan tâm đến tên đầu đất này thì cứ nói với hắn đi!
Lúc này nàng không nói chuyện với Hàn Quang Tễ nữa mà hỏi Xuân Thâm: “Còn chưa khỏe hả?"
Bên cạnh bốn cô nàng Xuân đứng bên cạnh tỏ ra lo lắng khi nhìn thấy bầu không khí lạnh lẽo giữa hai người, Xuân Thâm lập tức đáp: “Nãi nãi, đã khỏe rồi ạ.” Nàng ấy vừa mới nói xong thì có hai ŧıểυ nha hoàn bưng mâm thức ăn đi vào. Bởi vì bốn cô nàng Xuân không biết thói quen ăn uống của Hàn Quang Tễ nên vẫn chuẩn bị đồ ăn chuẩn bị theo thói quen hàng ngày của Chu Anh Anh.
Hôm nay, bếp nhỏ chuẩn bị một nồi cháo sữa bò đường trắng nóng hổi, một đĩa bánh bao tàu hủ ky, một đĩa mứt táo củ từ và bánh khoai mỡ. Khi bữa sáng được dọn ra, Xuân Thâm Xuân Nồng lần lượt chia đồ ăn cho Hàn Quang Tễ cùng Chu Anh Anh. Có lẽ vì đã sống trong quân đội hai năm, nên Hàn Quang Tễ ăn rất nhanh. Tuy rằng vẫn rất quy củ, nhưng Chu Anh Anh vừa mới ăn một cái bánh bao tàu hủ ky, thì bát cháo trong tay Hàn Quang Tễ đã thấy đáy.
Chu Anh Anh từ trước đến nay ăn rất chậm, nàng cũng không muốn nhân nhượng Hàn Quang Tễ. Cuối cùng, Hàn Quang Tễ dừng đũa, Chu Anh Anh mới dùng được nửa chén cháo. Lúc này Chu Anh Anh liếc Hàn Quang Tễ, chờ hắn mở miệng thúc giục nàng. Nhưng Hàn Quang Tễ lại không nói lời nào, chỉ im lặng uống trà.
Lúc này Chu Anh Anh có lẽ cũng biết Hàn Quang Tễ là người ít nói, hành động có chút quá ngay thẳng. Nàng nghĩ như vậy, liền buông chén đũa xuống, nói: “Ta xong rồi.”