Hành Động Của Sư Muội Khiến Toàn Bộ Giới Tu Tiên Rơi Nước Mắt

Chương 42: Triệu Hồi

Trước Sau

break

Lời của Phu Nhất Thần khiến mấy đệ tử đều âm thầm thở phào, chỉ có sắc mặt của Lục Thanh Dã hơi khựng lại.

Nàng không hề cảm thấy khó chịu như họ nói, ngược lại, kể từ khi tiến vào khu vực này, công pháp trong cơ thể nàng vận hành càng thêm thuận lợi, cảm giác rất thoải mái.

Sự khác thường này khiến nàng hoài nghi có lẽ là do công pháp của mình.

Dù sao trong Luân Chuyển Quyết có ghi chép rằng, có thể chuyển hóa các loại khí thể khác thành linh lực để hấp thu.

Chẳng qua đó là phần cao cấp, nàng vẫn chưa luyện đến.

Ngoài nguyên nhân đó ra, nàng không thể nghĩ ra gì khác, chỉ đành tạm cho rằng công pháp ẩn chứa huyền diệu.

Công pháp vốn là chuyện riêng của mỗi tu sĩ, không tiết lộ ra ngoài là điều đương nhiên.

Một đoàn người lưu lại gần Hoang Thành suốt một tháng.

Trùng hợp, họ gặp đệ tử Tiên Minh đến tăng cường phong ấn.

Vị đệ tử kia dường như quen biết Phu Nhất Thần, sau khi trò chuyện vài câu, liếc nhìn bọn họ rồi rời đi.

“Hiện tại bên Tiên Minh đã xử lý gần xong, các ngươi cũng không cần quá lo lắng. Kế tiếp, các ngươi đến Huyền Linh Học Viện, bần tọa sẽ không hộ tống nữa. Khanh Thần, con tiếp tục dẫn bọn họ, hội hợp cùng Phó Hành Chu.”

“Vâng!”

Mọi người vừa luyến tiếc vừa thấy nhẹ nhõm.

Sau khi Phu Nhất Thần rời đi, đoàn người của Lục Thanh Dã liền hướng về Thiên Kiều Hà.

“Cố sư huynh, lần này đệ tử chiêu sinh của chúng ta ở Sơn Hà Thành đều bị hủy bỏ, hay là ta cùng các huynh đệ tranh thủ thời gian chưa tới, đi nơi khác chiêu thêm ít người?”

Người nọ vẫn lưu luyến phần thưởng tông môn đã hứa.

Vốn ở Sơn Hà Thành chiêu sinh được không ít người có linh căn, nhưng sau sự cố, tất cả đều bị mang đi điều tra.

“Đúng đấy, Cố sư huynh, hiện giờ Sơn Hà Thành đã được Tiên Minh xử lý xong, chúng ta đi mấy chỗ gần Huyền Linh Học Viện chiêu sinh cũng tốt mà. Chỉ cần cẩn thận, chắc không vấn đề gì đâu.”

Cả nhóm đệ tử đều nhìn về phía Cố Khanh Thần.

Sau khi Phu Nhất Thần đi, bầu không khí giữa những người đồng lứa lập tức thoải mái hơn, tuy địa vị của Cố Khanh Thần khiến họ vẫn dè chừng đôi chút.

Cố Khanh Thần nhìn ánh mắt háo hức của mọi người, suy nghĩ một lúc rồi gật đầu đồng ý.

Hắn biết, trong đội ngũ này, trừ vài người xuất thân có bối cảnh, đa phần đều là đệ tử thường phải tự mình tranh đấu để có được tài nguyên tu luyện.

Khó khăn lắm mới ra ngoài, trở về tay trắng, trong lòng họ sao có thể cam tâm.

“Được.”

Cố Khanh Thần lấy bản đồ từ trong túi trữ vật ra, xem xét một hồi, cuối cùng quyết định dẫn mọi người xuống phía nam Thiên Kiều Hà.

Dù Sơn Hà Thành đã yên ổn, nhưng hắn vẫn cho rằng nơi này vẫn còn hỗn loạn.

Cả nhóm lên linh chu, quay về hướng nam.

Dọc đường đi qua vài trấn nhỏ, cũng thu nhận thêm vài đệ tử.

So với sự vui mừng của một số người, Cố Khanh Thần lại thấy hơi nhàm chán, hắn vốn thích làm nhiệm vụ săn yêu thú hơn.

Thời gian một tháng trôi nhanh, đoàn người cuối cùng cũng hội hợp với đại đội.

Phó Hành Chu dẫn các đệ tử Thượng Dao Tông, kiểm tra số người một lượt.

Lục Thanh Dã phát hiện thiếu mất vài người, nghe xong lời bàn tán xung quanh mới biết, có vài đội ngũ gặp sự cố giữa đường, vài đệ tử đã ngã xuống.

Có người than thở tiếc nuối, song những kẻ từng trải qua nhiều nhiệm vụ lại chỉ lặng lẽ lắc đầu.

Dù là nhiệm vụ an toàn nhất, cũng luôn tồn tại khả năng tử vong. Khi ra ngoài rèn luyện, họ chưa từng dám buông lỏng cảnh giác.

Phu Nhất Thần cùng đám trưởng lão vì muốn bảo vệ Cố Khanh Thần và Lục Thanh Dã, nên không công bố việc họ phát hiện dị thường, thành ra không ai chú ý quá mức đến hai người.

“Lần chiêu sinh này vì gặp biến cố Sơn Hà Thành mà không hoàn thành, những ai nhiệm vụ dang dở có thể về tông môn đăng ký, sau khi xét duyệt sẽ không bị trừ điểm. Kế tiếp, chúng ta sẽ đến Huyền Linh Học Viện, nhưng cần một nhóm đệ tử quay về báo cáo nhiệm vụ…”

Phó Hành Chu nhanh chóng sắp xếp người quay lại phục mệnh, trong đó có Lục Thanh Dã và Cố Khanh Thần.

Thực ra ban đầu hai người được phân về Huyền Linh Học Viện, song Phó Hành Chu nhận được truyền âm của Chưởng môn, nên đổi quyết định, gọi họ về tông.

Lục Thanh Dã không có ý kiến gì.

Trở về tông môn giao nhiệm vụ xong, hai người liền được triệu vào đại điện của sư bá Nhạc Phong Chưởng môn.

Vừa bước vào, Lục Thanh Dã đã thấy một bóng lưng quen thuộc, đôi mắt sáng bừng lên.

“Sư phụ!”

Cố Trường Hoành quay người lại, thấy nàng, sắc mặt liền mềm đi đôi chút, chỉ là ánh mắt vẫn bình thản như nước.

“Về rồi à.”

Cố Khanh Thần lập tức hành lễ:

“Đệ tử bái kiến sư thúc.”

Nhạc Phong bảo hai người ngồi xuống rồi mới nói chính sự.

“Chuyện ở Sơn Hà Thành, chúng ta đều đã rõ. Để bảo vệ các con, tông môn đã áp xuống không truyền ra ngoài. Bất quá, phần thưởng đáng có sẽ không thiếu. Vốn sư bá định để hai ngươi đến Huyền Linh Học Viện mở mang kiến thức, nhưng sự việc đột phát tại biên cảnh giữa yêu tộc và đạo tu, có dấu hiệu khác thường, tông môn cần phái người đi điều tra. Khanh Thần nằm trong đội đó, còn để một mình Thanh Dã ở ngoài, sư bá không yên tâm, nên gọi con về.”

Cố Trường Hoành nhìn nàng, muốn nói lại thôi, một lúc sau mới mở miệng:

“Nếu con muốn đến Huyền Linh Học Viện xem thử, đến khi Cố sư huynh con chưa về, vi sư sẽ tự mình dẫn con đi.”

Lục Thanh Dã ngẩng đầu nhìn sư phụ, ngạc nhiên đến nỗi tim khẽ run lên.

“Không sao đâu sư phụ, chuyện đến Huyền Linh Học Viện, đệ tử không quá bận lòng.”

Nhạc Phong hơi kinh ngạc, nhưng lại rất hài lòng với thái độ ấy.

“Được, vậy nếu khi ấy Khanh Thần vẫn còn làm nhiệm vụ, con cứ theo sư phụ đi.”

Sau khi dặn dò xong, Nhạc Phong lại vội rời đi xử lý việc khác.

Lần này tông môn triệu hồi một số đệ tử là bởi có tin tức cho biết, bên yêu tộc xuất hiện một cổ bí cảnh.

Cố Khanh Thần tu vi Trúc Cơ viên mãn, nếu có cơ hội tiến vào bí cảnh, tất nhiên là dịp tốt để tranh đoạt tài nguyên.

Về phần Lục Thanh Dã, Nhạc Phong cân nhắc kỹ rồi vẫn quyết định không cho đi, bí cảnh vốn hiểm nguy, nàng còn quá yếu, mọi thứ nên từ từ.

Trở về Tinh Hà Điện, Lục Thanh Dã bắt đầu tổng kết lại nhiệm vụ vừa qua.

Tuy có chút kinh hiểm, nhưng thu hoạch không ít kinh nghiệm.

Những ngày ở Tinh Hà Điện yên bình, đủ để nàng tĩnh tâm tu luyện.

Thoáng chốc, lại thêm một tháng trôi qua. Cố Khanh Thần vẫn chưa trở về.

Còn việc tuyển sinh của Huyền Linh Học Viện cũng sắp bắt đầu.

Sáng sớm hôm ấy, Lục Thanh Dã thu dọn đồ đạc, đi theo sư phụ.

Nàng đã học được thuật ngự kiếm phi hành, song để nhanh hơn, vẫn bị sư phụ một tay kéo lên đại kiếm của hắn.

break
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc