"...... Tớ không biết, cái này phải xem cậu muốn tặng gì."
Hai người vừa đi vừa trò chuyện về phía cổng trường. Trần Khả từ lúc nhận được tin nhắn đã không có ý định đến điểm hẹn.
Trên hành lang tầng ba của tòa nhà giảng đường mới, một bóng người ẩn mình trong bóng tối, ánh mắt khóa chặt vào bóng dáng Trần Khả.
Dù có bao học sinh mặc đồng phục giống hệt nhau, hắn vẫn có thể dễ dàng nhận ra cô giữa đám đông, bởi vì... quá đỗi quen thuộc...
Hắn lấy điện thoại ra, lật xem một tấm ảnh.
Trong ảnh, cô gái ngồi trên mép giường, bên dưới là chiếc váy đồng phục nhưng phần thân trên lại hoàn toàn để trần. Đôi gò bồng đảo tròn trịa, căng mẩy, mềm mại đến mức có thể cảm nhận bằng mắt thường. Vòng eo thon nhỏ như có thể bẻ gãy, nhũ hoa hồng phấn khiến người ta chỉ muốn cắn mạnh một cái.
Ánh mắt hắn tối sầm lại, nhìn chằm chằm vào tấm ảnh vài giây rồi mới soạn tin nhắn gửi đi...
Trần Khả vừa ra khỏi cổng trường thì điện thoại rung lên. Cô giật mình, theo bản năng đoán ngay là Chu Chấn Ninh gửi tới.
Cổ họng khô khốc vì căng thẳng, Trần Khả nuốt nước bọt, liếc nhìn Lương Tử Hi vẫn đang mải phân vân nên tặng quà gì, rồi vờ như không có gì mà lấy điện thoại ra xem.
"Xem gì thế?" Lương Tử Hi hỏi.
"Tớ xem mấy giờ rồi." Trần Khả đáp, nhận ra tin nhắn đúng là của Chu Chấn Ninh, hơn nữa còn là tin nhắn đa phương tiện…
Cô khựng lại, toàn thân như rơi xuống hầm băng.
Thấy cô đột ngột dừng bước, Lương Tử Hi cũng dừng theo: "Sao vậy?"
Trần Khả chớp mắt lấy lại bình tĩnh, vội cúi người, dùng tay che điện thoại đặt lên bụng: "Bụng tớ… đột nhiên hơi đau, muốn đi vệ sinh. Cậu ra đợi xe trước đi, tớ đến sau."
"Không sao đâu, tớ có thể…"
Không đợi Lương Tử Hi nói hết câu, Trần Khả đã quay người chạy về phía trường, vừa chạy vừa ngoái lại nói lớn:
"Thật sự không cần đợi tớ đâu, cậu đi trước đi, kẻo lỡ xe buýt."
Lương Tử Hi nhìn bóng lưng cô, đôi mày thanh tú nhíu lại, vì cô cảm nhận rất rõ Trần Khả có gì đó không ổn.
Mỗi tầng của tòa nhà giảng đường đều có nhà vệ sinh. Trần Khả nhanh chóng chạy vào nhà vệ sinh ở tầng một của tòa nhà gần nhất, vào buồng cuối cùng rồi khóa cửa lại, vội vàng mở tin nhắn.
Đó là bức ảnh một cô gái mặc đồng phục học sinh, bán thân để trần, hai bầu ngực trắng nõn tròn trịa đặc biệt nổi bật. Bên dưới bức ảnh chỉ có bốn chữ.
[Nhũ hoa thật to.]
Không chỉ đôi tay cầm điện thoại mà cả người Trần Khả cũng run lên vì giận dữ và sợ hãi. Bởi vì người trong ảnh chính là cô!
Cô không chịu nổi nữa, xóa vội tin nhắn rồi run rẩy bấm số gọi cho Chu Chấn Ninh.
Điện thoại chỉ reo một tiếng đã có người bắt máy. Chu Chấn Ninh khẽ "A lô" với một nụ cười ẩn ý, giọng điệu đầy tự tin, rõ ràng đã đoán trước cô sẽ gọi lại.
"Chu Chấn Ninh, rốt cuộc anh muốn làm gì?!" Trần Khả cố ghìm giọng chất vấn, nhưng tiếng nói vẫn không ngừng run rẩy.