Hàng Xóm Muốn Ăn Tôi

Chương 1: Hàng Xóm Muốn Ăn Tôi

Trước Sau

break

Vài phút trước khi buổi tự học tối kết thúc, Trần Khả nhận được một tin nhắn từ số điện thoại quen thuộc của Chu Chấn Ninh.
Cô nghẹn thở, tim đập loạn nhịp, ngừng lại haiVài phút trước khi buổi tự học tối kết thúc, Trần Khả nhận được một tin nhắn từ số điện thoại quen thuộc của Chu Chấn Ninh.
Cô nín thở, tim bỗng đập loạn xạ. Sau vài giây chần chừ, cô cẩn trọng mở tin nhắn, bên trong chỉ có một dòng ngắn ngủi.
[Tan học đến phòng nhạc ở tòa nhà giảng đường mới đợi tôi.]
Hình ảnh khuôn mặt tuấn tú của Chu Chấn Ninh lướt qua tâm trí, Trần Khả siết chặt điện thoại, đầu ngón tay trắng bệch, cắn môi dưới rồi giận dữ xóa tin nhắn.
Thế nhưng, xóa đi không có nghĩa là chưa từng thấy. Mấy phút ngắn ngủi chờ chuông tan học, Trần Khả không những chẳng thể tập trung mà còn thấy thời gian trôi qua chậm chạp đến lạ.
Cuối cùng cũng đến giờ tan học, Trần Khả lề mề thu dọn sách vở. Dù đã quyết không đi, cô vẫn không khỏi do dự, bởi vì cô sợ…
"Trần Khả, cậu chưa xong à?"
Giọng nói bất chợt vang lên khiến Trần Khả giật thót, vội quay lại thì thấy Lương Tử Hi, cô mới thở phào nhẹ nhõm.
"Ờ… xong rồi." Trần Khả đáp, quay người kéo khóa cặp sách.
Phản ứng hoảng hốt vừa rồi của cô quá rõ ràng, Lương Tử Hi nghi hoặc hỏi: "Sao thế?"
"Không có gì." Cô cố che giấu sự bối rối trong lòng, khoác cặp lên vai rồi cười với Lương Tử Hi: "Vừa rồi bị cậu dọa hết hồn."
"Phụt — Tớ cứ tưởng giọng mình nhỏ lắm chứ."
Trần Khả lắc đầu: "Không lớn, chỉ là tớ đang mải nghĩ ngợi thôi."
"Nghĩ gì vậy?"
"Hai hôm trước tớ cãi nhau với mẹ…" Trần Khả vừa nói, vừa cùng Lương Tử Hi bước ra ngoài.
Cô không nói dối, đúng là hai hôm trước cô có cãi nhau với mẹ, dù rằng chuyện khiến cô mất tập trung không phải là việc này.
"Sao lại cãi nhau nữa rồi?"
"Còn sao nữa, lại cái bài ca so sánh tớ với Chu Chấn Ninh này nọ, phiền chết đi được."
"À, chuyện này... thực ra cũng bình thường mà. Chu Chấn Ninh quả thật rất xuất sắc, hai nhà lại là hàng xóm, mẹ cậu lấy cậu ấy ra so sánh cũng là dễ hiểu, quen dần là được thôi."
"......" Đối diện với lời an ủi của Lương Tử Hi, nếu là trước đây, có lẽ cô đã bực dọc đáp lại: "Đúng rồi, đúng rồi, đó là nam thần của cậu mà, đương nhiên cái gì cũng tốt." Bởi Lương Tử Hi thích Chu Chấn Ninh, một điều cô ấy chưa bao giờ che giấu.
Nhưng bây giờ, cô không thể thốt ra câu đó với vẻ bực bội như trước, chỉ có thể siết chặt tay, mím môi, chỉ sợ mình không kìm được mà nói toạc ra sự thật rằng Chu Chấn Ninh là một tên biến thái!
Đúng vậy, một tên biến thái! Chu Chấn Ninh, người luôn được thầy cô, bạn bè, phụ huynh nhìn nhận là học giỏi, đức hạnh, lại là một kẻ da^ʍ đãиɠ bệnh hoạn!
"Thôi nào, đừng nghĩ nhiều nữa... À, đúng rồi, mấy hôm nữa là Thất Tịch, tớ muốn tặng Chu Chấn Ninh một món quà, cậu nói xem tặng gì thì hợp nhỉ?"

 

break
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc