Hàng Phục Băng Sơn Mỹ Nhân

Chương 8 (18+)

Trước Sau

break
Nước Ý, La Mã. “Ông chủ, anh có thể bày ra khuôn mặt tươi cười một chút không, đừng âm u như vậy chứ?”Triệu Tử Tích nhìn người đàn ông thâm trầm trước bàn học, thật cẩn thận mở miệng, cũng đã một tháng, mỗi ngày nhìn thấy cái mặt Diêm Vương này, anh mỗi ngày đều mơ thấy ác mộng a. Đúng, ông chủ từ sau khi trở về Newyork, mỗi ngày đều tăng ca ở công ty đến khuya, có khi ngủ luôn ở trong phòng phòng nghỉ, làm cho công việc của trợ lý anh đây giảm bớt không ít, hơn nữa nhìn vô số hợp đồng có lợi nhuận khổng lồ bay đến, anh cũng thực thèm mắt, nhưng là loại tiền này, cũng khiến anh kinh hãi. Trời biết ông chủ ở Đài Loan bị cái kí©ɧ ŧɧí©ɧ gì, cả ngày sắc mặt xanh mét, không nói được lời nào, chỉ biết vùi đầu vào công tác, tính tình còn đặc biệt cáu kỉnh. Hiện tại toàn bộ người ở tổng công ty Newyork, sợ hãi nhất là ngày mở hội nghị họp với tổng tài. Lão đại anh sẽ không khó chịu điên cuồng hét lên, chỉ là dùng một ánh mắt sắc như dao, quét cho máu chảy đầu rơi, sát khí quá lớn a. Toàn công ty đều nằm trong trung tâm của cơn bảo, áp khí thấp đến làm cho người ta muốn nổi điên, sau này lão đại muốn tới Zehder chính thức ký hợp đồng, ngày đó, anh thậm chí còn khoa trương nghe được trong công ty có tiếng đốt pháo. Có thể thấy được, Lục Phi Dương uy lực có bao nhiêu lớn, chính là mọi người tạm thời có thể thoát khỏi trung tâm nổi bảo, nhưng trợ lý số khổ như anh mọi lúc đều ở bên cạnh ông chủ, nghĩ lại xem, một ngày của anh có bao nhiêu khổ sở. “Cậu không muốn lấy tiền thưởng cuối năm nữa, đúng không?” Lạnh lùng trừng liếc mắt cái người đàn ông đang cười đến sáng lạn kia, Lục Phi Dương ánh mắt nguy hiểm. Biết ông chủ nhà mình luôn nói được thì làm được, Triệu Tử Tích vội vàng câm miệng, đem hồ sơ ông chủ cần xem dâng lên bằng hai tay. Ai, cảm thán hàng vạn lần trong lòng, lúc trước thật sự là mù mắt, nên mới sùng bái Lục Phi Dương, sùng bái đến nỗi chạy đến công ty của anh trở thành trợ lý của anh, cho nên nói, ông trời làm bậy, còn có thể sống, tự mình làm bậy, không thể sống. Nhưng mà, cũng không thể trách anh lúc trước mắt bị che mờ được, Lục Phi Dương năm đó, là nhân vật thần thoại duy nhất ở Massachusetts, đến bây giờ vẫn làm cho đám đàn em tán thưởng không thôi. Mà Triệu Tử Tích anh tuy rằng học dưới anh rất nhiều khóa, nhớ lại lúc ở Havard, anh cũng là nhân vật truyền kỳ ở thương giới, từ trước đến nay đều là vậy, từ ngày anh quyết tâm chọn thương nghiệp, Lục Phi Dương chính là thần tượng của anh. Tuy rằng loại sùng bái tận trong tâm đến bây giờ vẫn không thay đổi, còn càng thêm sâu hơn, nhưng mà nếu ông chủ có thể hòa ái một chút, thế giới liền hoàn mỹ. Cho dù trước kia ông chủ, cũng không phải là người tốt tính gì cho lắm, nhưng không giống như bây giờ, tính tình nóng như lửa, làm cho anh động một tí là lại phạm lỗi nha. “Ông chủ, anh ở Đài Loan......” Định thăm dò còn chưa xong xém chút nữa là cắn vào lưỡi may mắn không sao, trái tim nhỏ bé của anh bị tổn thương ô, lại lần nữa thầm mắng mình tham tài một trăm lẻ tám lần. Đều do bản thân yêu tiền, bị Lục đại lão gia cho một đống chi phiếu, tiếp nhận nhiệm vụ gian khổ là nghe ngóng tin tức, quả nhiên, trên đời này tiền không dễ kiếm. Ô, anh sai lầm rồi, anh lập tức trở về đem chi phiếu trả lại cho lão tổng tài đi. Cúi đầu, không cần đợi ông chủ đuổi người, Triệu Tử Tích ngoan ngoãn ra khỏi căn phòng tổng thống xa hoa đến dọa chết người. Sát khí rất thịnh a, anh muốn tìm bà chị nữ vương nhà mình khóc lóc kể lể. Lục Phi Dương cầm tờ giấy mỏng manh trong tay, những con chữ tối đen mực căn bản không vào được mắt anh, đôi mắt mang theo sát khí, sau khi trừng xong trợ lý không biết sống chết kia, lại lần nữa nhìn phía điện thoại di động lặng yên không một tiếng động, thứ kia chỉ có một người biết số, im lặng suốt một tháng, đấu tranh hết một tháng! Người phụ nữ kia, thật không biết suy xét như vậy, không quý trọng tình cảm của anh như vậy, anh còn, mẹ nó còn không biết tự trọng nghĩ đến cô làm gì? Thấp rủa đem văn kiện đáng thương ném lên trên bàn, đi đến trước cửa sổ sát đất, nhìn cảnh quan thành thị có sự dung hợp giữa cổ điển và hiện đại rất hoàn mỹ của La Mã. Chết tiệt! Anh nắm chặt di động, nhịn xuống xúc động muốn hung hăng đập vỡ nó, tháng này đã phá hư mấy chục cái di động, ánh mắt Triệu Tử Tích mỗi lần nhìn anh đều giống như nhìn kẻ điên. Đúng vậy, điên rồi, ngay cả chính anh cũng hiểu được bản thân thực sự điên mất rồi, là bị sự nhung nhớ ép điên. Mỗi ngày không thấy cô, mỗi một phút mỗi một giây, với anh mà nói đều là một loại lăng trì, trong một ngày, biết bao nhiêu lần anh nghĩ muốn vọt tới sân bay bay thẳng đến Đài Loan? Nhưng là, khuôn mặt lạnh như băng của cô, hình ảnh cô nói với anh “Cút”, làm tan biến hết mọi xúc động. Trong lòng cô, nếu chỉ có một mình Bách Lăng Phong, vĩnh viễn cũng không nhìn thấy anh, vậy anh cần chi phải làm cho bản thân hèn mọn đáng thương như vậy đi cầu xin tình yêu của cô. Lục Phi Dương anh cũng không phải không có phụ nữ yêu, chỉ cần anh đồng ý, chỉ cần một ánh mắt, có biết bao phụ nữ nguyện ý bổ nhào vào lòng anh? Nhưng là, bọn họ không một ai tên là Hứa Mạn Tuyết, mà anh, lại chỉ cần cô. Tám năm, yêu cô suốt tám năm, không phải chưa từng đắn đo qua, nhưng là anh phát hiện, không chỉ tim anh ngay cả thân thể, cũng chỉ chấp nhận một người phụ nữ tên là Hứa Mạn Tuyết, nói ra, chỉ sợ không ai tin? Lục Phi Dương anh, gia thế hiển hách giá trị con người bất phàm, thế nhưng tám năm không chạm qua phụ nữ. Chính anh cũng không thể tin, nhưng là thân thể của anh, trừ bỏ Hứa Mạn Tuyết, ai cũng đều không cần, bị một người phụ nữ áp chế thành như vậy, có phải là một chuyện rất đau xót hay không? Anh cười khổ, chia tay một tháng, anh từ tức giận lúc ban đầu chuyển sang nhớ nhung, lại đến giãy dụa, vô số lần nếm phải giày vò. Ngày không có anh, cô hẳn là thật cao hứng đi? Mừng rỡ vì lại có thể tiêu diêu tự tại, có thể thoãi mái thích Bách Lăng Phong! Không còn có người đến quấy cô, không ai phiền cô. Tay nắm thành quyền, nện xuống bàn thủy tinh cường hóa, nhưng dù bàn tay đau đớn như thế nào cũng không thể che giấu được ghen tị mãnh liệt trong lòng. Hứa Mạn Tuyết, trong lòng của em, vì sao lại chấp nhất như vậy. Em tại sao lại không nhìn đến anh? Nhìn không thấy tình yêu của anh, nhìn không thấy tình cảm của anh? Có phải là cho dù có nhìn thấy, cũng không để ý đến? Tim của anh, kịch liệt nhảy lên, mỗi một lần, đều kêu gọi cùng một cái tên, Hứa Mạn Tuyết, Hứa Mạn Tuyết! Trời đã vào đông, cho dù năm nay nguy cơ tài chính toàn cầu còn đang lan tràn, nhưng mà xí nghiệp Khai Dương không hề bị ảnh hưởng, hợp đồng, đơn đặt hàng nhiều đến muốn nổ tung, suốt một ngày, công việc của Hứa Mạn Tuyết nhiều đến nổi ngay cả thời gian uống miếng nước cũng không có. Nhưng mà, Việc nhiều một chút cũng có cái tốt, chính vì lo tập trung hoàn thành công việc, nên sẽ không suy nghĩ lung tung. Ôm một chồng lớn văn kiện, đi thang máy xuống lầu, chuẩn bị về nhà tiếp tục chiến đấu, báo cáo này sáng hôm nay Bách Lăng Phong có gọi điện thoại đến đây hỏi một lần, mà cô luôn có thói quen không để cho cấp trên phải hỏi cùng một vấn đề đến hai lần. Vừa bước ra khỏi thang máy, liền nhìn thấy một bó hoa hoa bách hợp to đến có thể đè chết người, cộng thêm hé ra gương mặt nam tính cười đến sáng lạn, “Hứa ŧıểυ thư.” Tổng tài công ty điện tử Minh Uy, Phương Chí Viễn, từ sau tiệc rượu lần trước, liền quấn lấy cô không buông, hoa tươi kẹo sôcôla trang sức hỗn tạp tiêu tiền như nước, chiêu thức tán tỉnh đa dạng, xác định mục tiêu rõ ràng. Đương nhiên, mỗi ngày còn tấn công bằng mấy chục cuộc điện thoại, nghĩ hết mọi lý do, muốn được mời giai nhân cùng ăn cơm. Hứa Mạn Tuyết mặt không chút thay đổi nhìn anh ta, không nói lời nào. “Hứa ŧıểυ thư, cô tan tầm? Hoa này tặng cho cô.” Đưa tới hoa bách hợp xa xỉ, tản ra mùi hương nồng đậm. Sợ là trong phạm vi vài trăm dặm rắn rết sâu bọ gì ngữi thấy đều phải nhanh chóng chạy trốn. “Tôi không thích hoa.” Cô không đưa tay nhận lấy, chỉ ôm văn kiện lạnh lùng nhìn anh. “A?” Trên đời này còn có phụ nữ không thích hoa? Phương đại thiếu ngây ngẩn cả người. Hứa Mạn Tuyết không cho anh thời gian hoàn hồn, trực tiếp vòng qua người anh chạy lấy người. Phương Chí Viễn xem như cũng không ngốc, vội vàng phản ứng lại đuổi theo, “Hứa ŧıểυ thư, đêm nay tôi có thể mời cô ăn cơm không?” “Không thể.” Cước bộ không ngừng, tiếp tục đi ra ngoài, thật là, sớm biết vậy sẽ không đem xe đi bảo dưỡng, một tháng bảo dưỡng một lần, cẩn thận, có đôi khi cũng là hại người. Tuy rằng đã qua giờ tan tầm, nhưng mà xí nghiệp Khai Dương có khối người ở lại tăng ca, cho nên đại sảnh người lui tới không phải là ít, mọi người đều hứng thú muốn xem băng sơn thư ký làm cách nào để đuổi đi đàn ông theo đuổi cô. “Hứa ŧıểυ thư, tôi là thật tình thích cô......” Chưa kịp nói dứt câu, đã bị dung nhan kinh diễm phóng đại của mỹ nữ làm cho ngây người. Oa, mọi người đều nói mỹ nữ chỉ nên ngắm ở xa không nên nhìn gần, lời này dùng trên người Hứa Mạn Tuyết rõ ràng chính là sai lầm, nhìn một cái, làn da tinh tế tỉ mỉ, nhìn gần như vậy, cũng nhìn không thấy lỗ chân lông, hơn nữa da mịn đến nỗi không thể nói hết bằng lời, thật muốn sờ một phen, Phương tiên sinh trong lòng sắc lang lồng lộn rú lên, hai mắt bị sắc đẹp làm say mê xém chút nữa biến thành hai trái tim hồng. “Có bao nhiêu thích?” Thanh âm mỹ nữ mở miệng nói chuyện, cho dù lạnh như băng, cũng mê chết người. “A?” “Anh thích tôi bao nhiêu?”Cô không kiên nhẫn trừng mắt nhìn anh ta, đàn ông nói thích, đều là nói ngoài miệng mà thôi, tựa như, tựa như cái người đáng chết kia. Vốn là, không định để ý đến Phương Chí Viễn, nhưng là một câu kia của anh ta, chọc lửa giận của cô bốc lên, nhịn không được muốn bắt chẹt anh. Loại đối thoại này, cô đã rất lâu không dùng với đám người theo đuổi cô, nhưng là, hôm nay cái câu nói thích của anh, đã làm cô phát cáu! “Cô muốn cái gì? Tôi đều có thể cho cô.” Phương Chí Viễn bày ra cái bộ dạng tiêu sái, thâm tình nói với cô. Phụ nữ thôi, không phải đều thích hàng hiệu trang sức quần áo linh tinh, Phương gia anh có tiền, cái yêu cầu nhỏ ấy, anh làm được, đến đây đi, đến đây đi, đến nhào vào trong lòng anh đi. “Được, tôi muốn toàn bộ gia sản của anh.” Ánh mắt long lanh, nhưng hơi thở lại hoàn toàn lạnh như băng. “ Ngày mai anh thu xếp làm giấy chuyển nhượng tài sản bảo luật sư ký tên làm chứng.” “A?” Khuôn mặt tiêu sái, trực tiếp hóa đá. “Không có giấy chuyển nhượng, anh về sau đừng xuất hiện trước mặt tôi.” Nói xong, Hứa Mạn Tuyết trực tiếp chạy lấy người, mà Phương thiếu gia, lần này không có chạy lên chặn người lại, cũng không có can đảm. Đối phó với các loại người khác nhau, có các loại phương pháp khác nhau, vài năm đi theo bên người Bách Lăng Phong, đối với đám người giả dối lừa lọc này. Phương Chí Viễn, đối phó với anh ta chỉ xem như là giải quyết một bửa ăn sáng. Vì bị chuyện lúc nãy trì hoãn, lúc tắc xi đưa cô đến trước cửa lớn khu nhà trọ, trăng đã lên cao, cô nhìn ánh trăng sáng ngời, bảo tài xế dừng xe, trời đêm như vậy, cô đột nhiên muốn đi bộ. Ôm chồng văn kiện cũng không quá nặng, bước đi bằng đôi giày da dê mềm mại, cúi đầu nhìn bản thân bị ánh trăng chiếu vào trên người, trong không khí truyền đến mùi nước hoa nhàn nhạt, cảm giác lành lạnh, ngược lại không xem như quá tệ, sinh sống ở nước Mỹ nhiều năm như vậy, đối với không khí lạnh ở Đài Loan, cô ngược lại không thấy lạnh. Từng bước một, chậm rãi đi trên đường về nhà. 10 phút lộ trình ngắn ngủi, lại ngẩng đầu, liền thấy một thân ảnh cao lớn đứng cách đó không xa, ngăm đen, hơi thở xâm lược nồng hậu. Tim cô bỗng nhiên đập thật nhanh thật nhanh, cô tựa hồ còn nghe thấy thanh âm máu lưu động trong mạch máu. Nhưng là Hứa Mạn Tuyết dù sao cũng là Hứa Mạn Tuyết, cho dù nội tâm kích động, cô vẫn bày ra bộ mặt lạnh lùng, làm bộ như không thấy anh ngẩng đầu đi lướt qua bên người anh. Người đàn ông đứng thẳng tắp, biểu tình bình tĩnh, chỉ là đôi mắt đen thuần, gắt gao nhìn chằm chằm cô. Hai người đều không nói, cô hờ hững đi lướt qua anh, dường như hai người là hai kẻ xa lạ. Đột nhiên, một đôi cánh tay cường tráng rắn chắc từ phía sau đem cô ôm vào trong lòng, “Tuyết nhi.” Tiếng kêu trầm thấp, mềm mại và ôn nhu, tan nát cõi lòng còn có chua xót. Thân thể của cô buộc chặt, khắc chế bản thân không rống to không mắng chữi thô tục, một chữ một chữ từ trong miệng bật ra, “Buông, tay!” “Tuyết nhi, anh rất nhớ em.”Không để ý đến lời nói lạnh nhạt của cô, người đàn ông vùi mặt vào bên trong mái tóc của cô, hít vào một hơi thật sâu, cánh tay càng ôm càng chặt, trời ạ, mãi cho đến khi lại ôm cô vào trong lòng, anh mới biết được, Thì ra nhớ nhung cô, đã sâu đến không thể lùi bước. “Tôi bảo anh buông tay.” Tiếng nói vẫn bình tĩnh như cũ làm cho người ta sợ hãi. “Anh muốn em.” Anh hôn nhẹ lên mái tóc đen mượt như tơ của cô, nói ra nỗi nhung nhớ trong thời gian qua.“Nhớ tôi?” Một câu nói của anh, châm ngòi thuốc nổ, Hứa Mạn Tuyết kịch liệt giãy dụa, điên cuồng mà đánh đấm trong ngực anh, “Anh sẽ nhớ tôi? Tên khốn chết tiệt!” Văn kiện phân tán trên mặt đất. Anh để cô đánh, để cô mắng, chỉ là cánh tay thủy chung không chịu buông cô ra, anh sợ nếu mình buông lỏng tay, cô sẽ biến mất, làm cho anh tìm không thấy cô, mà thứ kia, mới là trừng phạt lớn nhất đối với anh, anh tình nguyện đi tìm chết cũng không nhận trừng phạt. “Thực xin lỗi, bảo bối, thực xin lỗi.” Hôn môi tựa như mưa rơi xuống mặt cô, không để ý cô phản kháng và giãy dụa. Cô hung ác cắn môi dưới của anh, nếm thấy vị mặn máu tươi, mới buông anh ra, nhìn khuôn mặt thâm trầm của anh, bởi vì tơ máu vương trên khóe miệng, mà mang theo vài phần tà mị. “Anh yêu em, Tuyết nhi.” Nhìn thấy cô, đây là lời nói duy nhất mà anh muốn nói với cô. “Lục Phi Dương, tôi chán ghét anh!” Cô rốt cục cũng bật khóc, khóc đến toàn thân run rẩy, tiếng nấc nghẹn ngào, giống như ủy khuất và khổ sở của mấy ngày nay, trong hôm nay, tại giờ phút này, toàn bộ đều bộc phát. Anh ôm lấy thiên hạ yêu kiều đang điên cuồng khóc, cực kỳ đau lòng,“Tuyết nhi, đừng khóc, đều là anh không đúng, anh không tốt, em đừng khóc được không?” Ôn nhu dỗ dành, tiếng khóc của cô, so với bất cứ thứ vũ khí nào cũng đều lợi hại hơn, làm cho anh cảm thấy toàn thân cao thấp hệt như là bị đao chém, cắt trái tim cứng rắn lạnh lẽo của anh ra thành từng mảnh nhỏ. Cô không để ý tới anh, chỉ tận tình khóc, trước kia, cô không bao giờ khóc. Kết quả, hai lần rơi nước mắt, đều là vì anh, vì tên khốn này! “Tôi không phải bảo anh cút sao? Anh không phải cũng rất nghe lời cút đi sao? Vậy anh còn tìm tôi làm gì?” Anh tính tình thế đấy, trực tiếp bỏ mặc rời đi, làm sao có thể như vậy, làm sao có thể? “Anh nghĩ anh rời đi, đối với em và anh mà nói, đều là một chuyện tốt.” Thở dài, bất đắc dĩ, nếu anh thực sự có thể buông tha cho cô, tám năm trước đã sớm buông tay, sẽ không làm cho bản thân mệt mỏi như vậy, yên lặng canh giữ bên cạnh cô, mà cô cũng có thể lẳng lặng yêu Bách Lăng Phong, có lẽ vĩnh viễn cũng không thể được như ý nguyện, nhưng đối với cô mà nói, như vậy cũng là một loại hạnh phúc chăng? Nhưng là, không được, cho là tám năm, hay tám mươi năm, anh đều không quên được Hứa Mạn Tuyết cô, cô là sinh mệnh của anh, tuy không thể tránh khỏi sự giày vò, nhưng anh lại vui vẻ chịu đựng sự giày vò này. “Anh đi, anh đi, anh đi đi!” Cô điên cuồng đấm vào ngực anh, đấm đến tay đều ửng đỏ phát đau, nhưng là cái loại oán hận này, cái loại cảm giác ủy khuất này, như thế nào cũng không thể tan biến được. Cô không phải cái loại phụ nữ bốc đồng, cô luôn là thành thục bình tĩnh, nhưng là, đối mặt với anh, cô chính là không muốn nói đa͙σ lý, chính là muốn khóc lóc om sòm. Cô không muốn thừa nhận, lúc nhìn thấy anh trên Tv, cô thực sự hoảng sợ, khoảng cách của anh và cô, tại một khắc kia đã bị kéo đi thật xa, làm cho cô thực hoảng hốt. “Thực xin lỗi, bảo bối, thực xin lỗi.” Đôi mắt sáng ngời không ngừng trào ra nước mắt, hôn như thế nào cũng không ngừng, anh vốn muốn mang đến cho cô chỉ có vui sướиɠ và ngọt ngào, làm cho cô quên đi tình yêu đau khổ mà cô dành cho Bách Lăng Phong, nhưng là, hiện tại xem ra, anh ngược lại đem đến cho cô thống khổ nhiều hơn. Tuyết nhi của anh, Tuyết nhi kiêu ngạo như nữ vương của anh, chưa từng thất thố như vậy, khóc lớn như vậy. Mà anh, vậy mà lại cảm thấy cô khóc ánh mắt sưng đỏ, bộ dáng mũi đỏ lên, thế nhưng lại xinh đẹp đáng yêu đến kỳ lạ, thật sự là trúng độc, trúng loại độc tên là Hứa Mạn Tuyết, một đời khó giải. “Bảo bối, anh yêu em.” Anh dỗ dành, hôn môi, nhẹ nhàng chà xát trên đôi môi mềm mại của cô, cái trán trơn bóng, đôi mày thanh tú cau lại, lông mi cong cong treo đầy nước, đôi mắt to tròn trong suốt ngập nước, còn có cái mũi hồng hồng, trằn trọc, vuốt ve, đi tới đôi môi trơn bóng mềm mại mùi vị thơm ngát hệt như thạch hoa quả, nhẹ nhàng hôn, khơi gợi lên tình cảm của cả hai. Một phen ngăn chặn cái miệng nhỏ nhắn của cô, kịch liệt hôn cô, dùng hết toàn bộ nhu tình mật ý hôn cô, làm cho cô quên khóc. “Ngô......” Cô rêи ɾỉ, khóe mắt còn vương nước mắt. Hứa Mạn Tuyết cao 160cm, Lục Phi Dương cao 182cm, trước mặt anh cô vẫn là rất kiều nhỏ yếu đuối, anh đem cô ôm lên, tận tình hôn môi. Tiếng hôn môi “Chậc chậc”, truyền đến từ giữa môi bọn họ, hôn như thế nào cũng đều cảm thấy không đủ, bọn họ tựa như một cặp tình nhân không có tương lai, muốn đem toàn bộ nhiệt tình hy vọng, đều gữi gắm vào trong nụ hôn. Hôn hôn, du͙© vọиɠ như nước, đầu lưỡi Lục Phi Dương ở trong miệng cô cuồng liếʍ, đại chưởng ở sau lưng cô xoa vuốt loạn xạ, hô hấp dồn dập, kiềm chế không được, một phen ôm lấy cô chuẩn bị lên lầu đi giải quyết du͙© vọиɠ sắp nổ tung. “Văn...... Văn kiện.” Hứa Mạn Tuyết từ trong nụ hôn thoáng khôi phục một chút lý trí, không thuận theo muốn xoay người nhặt lại mấy trang giấy rơi lả tả trên sân. “Mặc kệ nó! Bổn thiếu gia cứng rắn khó chịu.” Thế nào còn có tâm tư đi lo lắng mấy cái văn kiện kia.(anchan: anh ko mở miệng thì thui, hễ mở miệng là ta đở ko nổi TT0TT) Cái gì cứng rắn không cứng rắn? Khuôn mặt của cô trong nháy mắt đột nhiên ửng hồng, “Không được!” Cố gắng đem miệng thoát khỏi cái miệng đang loạn mυ"ŧ của anh, không ngừng đẩy khuôn mặt đang dựa sát kia ra,“Này đều là văn kiện quan trọng.”Những thứ đưa đến trước mặt cô, đều là văn kiện cao cấp của công ty, cô nếu để chúng nó cứ nằm trên mặt đất như vậy, ngày mai là cô có thể về nhà ăn chính mình. Người phụ nữ này! Anh chán nản nhìn cô, cho dù là đến lúc sắp bùng nổ, cô thế nhưng còn có lý trí nghĩ đến công việc! Nhưng là, nhìn thấy đôi mắt to ngập nước của cô, xấu hổ đến hai má ửng hồng, còn có đôi môi ướt át tiên diễm bị anh cắn hôn. Loại bộ dáng thẹn thùng quyến rũ này chưa từng có qua, tim của anh, mềm mại đến rối tinh rối mù, hạ thể lại cứng rắn cái cột trụ lại giơ lên trời. (Anchan: OMG! Tg viết cái gì thế này TT0TT) Nóng lạnh hòa vào nhau! “Phiền toái.” Anh không kiên nhẫn gầm nhẹ, buông người phụ nữ đang muốn bạo động ra, xoay người đi nhanh vài bước ngồi xổm xuống nhanh chóng nhặt lại từng tờ văn kiện. Cầm một đống tư liệu loạn thất bát tao trên tay, kéo cô bước nhanh vào thang máy nhà trọ, “bảo em đừng mang công việc về nhà, em lại không nghe.” Hứa Mạn Tuyết nhìn cái thứ nhô lên phía dưới đũng quần tây màu đen của anh, xấu hổ đến nói không ra lời, này, này rốt cuộc là xảy ra chuyện gì? Cô rõ ràng đang tức giận, như thế nào đến cuối cùng lại cùng anh hôn nhau đến khó chia lìa? Cô, cô lại không nói là đã hết giận anh, nhưng là, ngoan ngoãn để anh nắm tay, đi vào nhà, mọi chuyện sao lại như thế này? Cho dù là kẻ ngốc cũng biết, anh kế tiếp định làm gì, cô thực sự dễ dàng bỏ qua cho anh như vậy, không tức giận sao? Anh nói yêu cô, anh nói muốn cô, ở bên tai cô thì thầm, bảo bối, thực xin lỗi, lòng của cô cứ như vậy mềm nhũn đi, làm cho tức giận của cô tiêu tán mất. Muốn đẩy anh ra sao? Cô hình như không có khí lực này, hơn nữa cô cũng nghĩ muốn anh. Tư liệu vừa mới nhặt lại bị quăng đầy đất, còn bao gồm cả quần áo trên người bọn họ. Bọn họ chính mình rất nhanh hơn nữa lại kịch liệt tới cực điểm hoan ái, vừa vào cửa, anh liền đem những thứ đó quăng hết lên mặt đất, mãnh liệt ôm lấy cô, không kịp chờ đến phòng ngủ, trực tiếp đem cô áp lên trên cửa, tìm được váy xé qυầи ɭóŧ của cô, ngón tay phủ đến một mảnh trơn ướt. Thật tốt, cô cũng ẩm ướt. “Tuyết nhi, anh nhịn không được.” Anh liếʍ cái cổ trắng noãn của cô, hạ thân thẳng tắp cứng rắn du͙© vọиɠ không ngừng chống đở nơi non mềm của cô, “Trực tiếp đi vào, được không?” “...... Ân.” Mặt cô ửng hồng, du͙© vọиɠ trong thân thể chạy tán loạn, không thể tin được bản thân vừa mới đáp ứng chuyện gì gì. Anh nâng lên một chân của cô,“Ngoan bảo bối, chân lại mở ra một chút, ân?” Cô thuận theo càng mở rộng thêm chính mình. Rắn chắc giữa hai chân đứng thẳng gắng gượng trên cái mông vểnh cao của cô, tìm được cửa vào mềm mại như tơ, dùng sức chống đẩy đi vào. “Ân, thật căng!” Cô nhíu mày, cố hết sức nhận lấy, một tháng không có làm, hoa huyệt của cô chặt lại rất nhiều. Cảm giác ở trong cơ thể cô, thật sự tốt đẹp đến chết mất, Lục Phi Dương thở gấp, không kịp chờ cô thích ứng, nặng nề đâm vào. Mỗi một lần, vừa thâm sâu vừa nặng lại nhanh, cái loại tốc độ cắm vào rút ra với tần số cao này, anh chỉ dùng 10 phút ngắn ngủn, đã đem cô đưa đến cao trào tình ái tuyệt mỹ! Sau cả một đêm, anh ôm cô, ở trên giường lớn, trên sô pha, trong bồn tắm lớn cuồng dã mà lại phóng túng tùy ý làʍ t̠ìиɦ, kêu cô là ŧıểυ bảo bối ngoan, dỗ dành cô, tình cảm mãnh liệt do đã lâu không gặp còn có tương tư khắc cốt ghi tâm, làm cho anh không nỡ buông ra thân mình mềm mại thơm ngát của cô. Hôm đó vào lúc cao trào bùng lên, đầu óc trống rỗng, anh ở trên thân thể của cô, đi vào chỗ sâu nhất của cô, bắn ra tϊиɧ ɖϊ©h͙ nóng ấm. Kích tình cả đêm, làm cho cổ họng Hứa Mạn Tuyết đều kêu khàn khàn, bị thân hình trầm trọng của anh đè nặng, thể lực cạn kiệt đến mức tận cùng, sắp hôn mê. Thỏa mãn còn có cảm giác hạnh phúc lưu động quanh thân, Lục Phi Dương cắm ở trong thân thể cô không nỡ đi ra, nhẹ lật người, thật cẩn thận để cô nằm trên người anh, “Bảo bối.”Anh nhẹ giọng gọi cô, bàn tay âu yếm trên lưng trần trụi tuyết trắng của cô. “...... Ân.” Cô mơ mơ màng màng đáp lời, toàn thân mệt rả rời, suy nghĩ ngày càng mơ hồ, cũng sắp đi vào mộng đẹp. “Chúng ta, không bao giờ cãi nhau nữa, được không?” Khóe miệng, chậm rãi giương lên một nụ cười dịu dàng hiếm thấy,“ ...... Được.” Tiếng trả lời ngọt ngào mềm nhẹ vang lên, dễ dàng đánh nát toàn bộ bề ngoài của anh, lộ ra nơi mềm mại nhất trong lòng, vào lúc này, cho dù muốn mạng của anh, anh cũng cam tâm tình nguyện hai tay dâng lên.

break
(Cao H)Câu Dẫn Cầm Thú Giáo Sư Nhà Bên
Ngôn tình Sắc, Sủng, HIện Đại
Hắn Như Lửa
Ngôn tình Sắc, Sủng, Tổng Tài
Cậu Thật Hư Hỏng
Ngôn tình Sắc, Sủng, Hào Môn
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc