Hàng Phục Băng Sơn Mỹ Nhân
Chương 7 (18+)
Lục Phi Dương vượt vô số đèn đỏ, tăng tốc nhanh nhất, rốt cục có thể đuổi kịp Hứa Mạn Tuyết đến trước xí nghiệp Khai Dương. Khi anh đến, vừa vặn nhìn thấy Hứa Mạn Tuyết chạy chiếc xe màu bạc đi ra, anh cũng vội vàng đi theo. Sau một lúc lâu, anh thống hận bản thân ngày đó vì sao lại muốn theo sau cô, nhìn người phụ nữ mà mình yêu thương, trong siêu thị mua đồ cho đàn ông khác, cái loại tư vị chua xót này, anh vĩnh viễn cũng quên không được. Nước khoáng nhập khẩu, là loại mà Bách Lăng Phong thường uống, rau dưa thịt các loại đều phải tươi mới, tất cả đều nghiêm khắc y theo sở thích của Bách Lăng Phong, ngay cả đến hộp khăn giấy nhỏ, Hứa Mạn Tuyết cô đều muốn lấy lòng. Thì ra cô không phải là không thích đến siêu thị mua đồ, mà là cô chỉ mua vì người đàn ông cô yêu mến, ở chung lâu như vậy, cô cho tới bây giờ cũng không biết anh thích cái gì không thích cái gì, nhưng đối với người kia lại nắm rõ trong lòng bàn tay, vì sao, đương nhiên là vì không dụng tâm, đây là sự khác biệt giữa yêu và không yêu sao? Hứa Mạn Tuyết, vì sao em cố chấp như vậy, vì sao em muốn yêu một người căn bản không yêu em? Mà Lục Phi Dương anh lại không có tự trọng như vậy, có một đống danh môn thục nữ xinh đẹp nhu mì lại không yêu, cố tình yêu một người phụ nữ đã có người trong lòng? Anh châm lửa điếu thuốc, khói xám nhàn nhạt loáng thoáng bao phủ gương mặt anh, khuôn mặt bình tĩnh. Suốt hai giờ, Hứa Mạn Tuyết ở trong nhà Bách Lăng Phong đợi hai giờ, nếu không biết Bách Lăng Phong ngày mai mới đến Đài Loan, anh khẳng định kiềm chế không được xông lên tìm cô. Nhưng là, cho dù Bách Lăng Phong không ở đây, nghĩ đến lúc này Hứa Mạn Tuyết đang ở trong phòng của cậu ta, tim Lục Phi Dương, đau đớn tựa như bị dao cắt, anh kiềm nén, chờ cô đi ra. Anh, rốt cục cũng đợi thấy được cô. Lửa giận, đèn đường chiếu rọi xuống khuôn mặt đầy nước mắt của Hứa Mạn Tuyết, hệt như bị dội dầu hỏa, hừng hực bốc cháy. Cô khóc, cô vì cậu ta mà khóc! Vậy Lục Phi Dương anh đối với cô mà nói lại là cái gì? mấy ngày nay ở chung đối với cô mà nói lại là cái gì? Ấn mở cửa xe đi ra ngoài, sải bước lớn đi đến bên người phụ nữ vô tình kia, bóng đêm, làm cho xung quanh anh bao phủ một tầng hơi thở âm u, anh, tựa như sứ giả Câu Hồn đến từ địa ngục. Đã đến giờ xử lý mọi việc! “Em tại sao lại ở đây?” Thân mình đột nhiên bị bao phủ bởi một cái bóng thật lớn, Hứa Mạn Tuyết cảnh giác ngẩng đầu lên, nhìn thấy khuôn mặt quen thuộc kia mà ngây ngẩn cả người. Là anh, sao anh lại đến đây? Lục Phi Dương không nói một lời, trực tiếp kéo tay cô đi về xe mình. “Anh làm gì?” Cô giãy dụa, muốn bỏ ra gông cùm xiểng xích của anh, “Đau quá, anh buông.” Vô dụng, Hứa Mạn Tuyết, hôm nay, anh còn đau lòng hơn cô đây! Lục Phi Dương không để ý tới cô giãy dụa, mang theo cô đến bên cạnh xe, đem cô nhét vào trong xe, sau đó cũng tự mình lên xe, đóng cửa, khóa kỹ, động tác mạch lạc lưu loát. “Anh nổi điên cái gì?” Hứa Mạn Tuyết lạnh lùng nhìn người đàn ông vẻ mặt âm trầm, trong lòng lại có chút chột dạ, cô hôm nay vốn là đồng ý đi xem phim với anh, nhưng sau khi nhận điện thoại của Bách Lăng Phong, theo thói quen định chuẩn bị các thứ cho anh. Nhưng là, không giống nhau, từ lúc cô mở cửa đi vào căn nhà xa hoa của Bách Lăng Phong, cảm giác được trong không khí ẩn ẩn một hơi thở độc đáo, chỉ biết, có một số việc không giống nhau, vốn là không gian nam tính lạnh như băng, lại có thêm một mùi thơm hoa mai nhàn nhạt lan tỏa, đó là hơi thở mềm mại nữ tính. Sau khi phân loại các thứ vừa mua xong, cô liền ngây ngốc ngồi ngẩn người trên sô pha, cảm thấy rất đau lòng, tuy rằng trong lòng mơ hồ biết được, Hạ Di Hàng và Bách Lăng Phong sống chung với nhau, nhưng là tự mình nhìn thấy, lại là chuyện khác, cô cảm thấy rất khổ sở, nước mắt liền như vậy không khống chế được chảy ra. Anh không để ý đến vấn đề của cô, tay vịn ở trên tay lái, yên lặng chăm chú nhìn xa xa. Nửa ngày...... “Em đến nhà cậu ta làm gì?”Anh rốt cục mở miệng, thanh âm khô khốc khàn khàn. “Liên quan gì đến anh?” Không quen giải thích việc làm của mình với người khác, cô bày ra mặt nạ lạnh lùng của mình. Một câu, đốt lên lửa giận anh đang cố dập tắt. “Không liên quan đến anh?”Anh đưa tay cầm bả vai của cô, dùng sức như muốn bóp nát cô, “Hứa Mạn Tuyết em từ đầu đến chân, ngay cả một cọng tóc, đều là của anh, em nói, không liên quan đến anh, hả?” “Đau quá, anh buông.” Anh không khống chế lực đa͙σ, nắm cô đau quá, cô tuy là chột dạ, nhưng lại bị lời nói bá đa͙σ của anh chọc giận, từ lúc cùng chung sống, anh đối với cô luôn luôn ngoan ngoãn phục tùng cưng chiều có thêm, cho tới bây giờ chưa từng dùng khẩu khí hung ác như vậy nói với cô, vào giờ phút này, không biết vì sao, cô lại cảm thấy ủy khuất hơn bao giờ hết. “Hứa Mạn Tuyết, em đến tột cùng có tim hay không?” Anh đến gần khuôn mặt tái nhợt xinh đẹp của cô, “Anh đối với em như thế nào, em chẳng lẽ một chút cảm giác cũng không có? Vì sao, trong mắt của em cũng chỉ nhìn thấy Bách Lăng Phong?” “Cho tới hôm nay, anh mới biết được, thì ra Hứa Mạn Tuyết em không phải là không thích đi siêu thị không thích đi dạo phố, chỉ vì anh không phải là người mà em muốn đi cùng thôi.” “Anh theo dõi tôi?” Cô tức giận trừng anh. “Đúng!” Anh làm sẽ không sợ nhận, “Anh sớm nên nghĩ đến, nɠɵạı trừ Bách Lăng Phong, ai có thể khiến cho em trờ nên như vậy? Là anh ngốc, là anh nghĩ rằng bản thân có thể cảm động em.” “...... Tôi lại không bảo anh làm như vậy.” Tim, đang run rẩy, giờ khắc này, suy nghĩ của cô thật hỗn loạn, cảm xúc của cô trong lúc này, vì sự xuất hiện của Lục Phi Dương. Cô không nghĩ anh sẽ nói lời tuyệt tình như vậy khó nghe như vậy, nhưng là khi đối mặt với anh, không biết vì sao, cô chỉ muốn muốn tùy hứng, không nói đa͙σ lý. Có lẽ, trong lòng cô hiểu rõ, người đàn ông này yêu cô chiều chuộng cô, có thể vô hạn bao dung cô điêu ngoa tùy hứng. “Đúng vậy, là Lục Phi Dương anh đáng khinh, đi thích em.” Giận tới cực điểm, anh ngược lại nở nụ cười, kéo cô đến, mặt đối mặt khoảng cách gần gũi không đến một cm, hơi thở nóng ấm phun trên mặt cô, “Hứa Mạn Tuyết, có đôi khi, anh thật muốn hủy diệt em.” Nếu, có thể, anh thực sự hy vọng có thể tự tay giết cô, như vậy cô chỉ có thể vĩnh viễn ở bên cạnh anh, không bao giờ có thể lại rời khỏi anh. Vừa nói xong, anh trực tiếp hôn lên môi cô, không muốn lại nghe cái miệng nhỏ nhắn kia nói ra những lời làm anh đau lòng. Nụ hôn thật thô lỗ, không có một chút thương hương tiếc ngọc, Lục Phi Dương hoàn toàn bị cô chọc giận, thầm nghĩ trừng phạt cô, mà không nghĩ thương tiếc cô. Bạc môi nặng nề hút trên đôi môi mềm mại của cô, nhiều lần trăn trở cọ xát, nụ hôn này không giống với những nụ hôn ôn nhu trước kia của anh, lực đa͙σ rất lớn, hôn làm cho răng nanh của bọn họ chạm vào nhau, anh muốn mở ra môi của cô đi vào, nhưng là người phụ nữ quật cường kia lại gắt gao đóng chặt, không chịu thả lỏng. Được, nếu không muốn hưởng thụ, vậy không cần hưởng thụ nữa. Cánh tay dùng một chút lực, một tay ôm lấy cô đặt trên đầu gối, cổ tay nhẹ nhàng tách ra hai chân của cô, đầu gối trong lúc đó chen vào giữa hai chân cô, làm cho cô khóa ngồi ở trên cặp đùi rắn chắc đùi của anh. “A!” Váy ngắn bó sát người theo động tác của anh mà cuộn lên trên, lộ ra cặp đùi trắng nõn, hoa tâm mềm mại trực tiếp để trên du͙© vọиɠ nộ trướng của anh, cô cả kinh vội vàng định đứng dậy, nhưng là không gian bên trong xe thật sự có hạn, hơn nữa cô vừa mới đứng dậy, đã bị anh kéo cánh tay, môi đổ ập xuống. Lần này, đầu lưỡi của anh không bị trở ngại liền tiến quân thần tốc, trong khoang miệng của cô mãnh liệt khuấy đảo, không bỏ sót chổ nào, sau đó, cắn đầu lưỡi của cô, quấn lấy miệng cô nặng nề hút, dùng sức quá mạnh làm cho lưỡi cô tê dại. “Ngô......” Nụ hôn của anh quá mức ngang ngược, làm cho cô không kịp nuốt, nước bọt theo đầu lưỡi bọn họ giao triền chảy xuống dưới. Rốt cục, anh thoả mãn, buông tha cho đầu lưỡi tê dại của cô, một phen cởi cổ áo sơmi của cô, lộ ra áo ngực ren màu đen, đem cả khuôn mặt chôn vào trong đó. “A, Lục Phi Dương, anh muốn làm gì?” Cô tức giận dùng sức đấm vào bả vai của anh, kéo tóc anh. Nhưng là, anh lại cởi áo ngực của cô ra, trên nơi no đủ của cô dùng sức cắn một ngụm, lưu lại ấn ký thật sâu, làm cho cô đau thở ra tiếng. “Đau không?” Anh ngẩng đầu nhìn cô, trong đôi mắt đen lưu chuyển lóe sáng như ác ma, lạnh lùng cười, làm cho cô run sợ. “Rốt cục, anh cũng có thể làm cho em đau một lần.” Đầu gối thoáng dùng sức, nâng cô lên, bàn tay đi tới hạ thể của cô, dùng sức kéo qυầи ɭóŧ của cô ra, không có động tác âu yếm, đem hai ngón tay chen vào bên trong hoa huyệt khô khốc của cô. “Đau!” Khuôn mặt của cô trở nên tái nhợt, gắt gao cắn chặt môi, anh hoàn toàn không băn khoăn đến việc cô chưa động tình, đâm vào vừa mạnh lại sâu, hơn nữa không cho cô thời gian thích ứng liền rút ra đâm vào. Tim, vẫn là rất đau, thấy cô khó chịu, vốn là lửa giận che mắt, cũng nhanh chóng dập tắt vì đau lòng, động tác cũng trở nên thong thả hơn, tra tấn cái gì, cho đến cùng, người chịu tra tấn ngược lại là anh. “Lục Phi Dương, anh chỉ biết có như vậy?” Đau đớn thêm ủy khuất, làm cho giọng điệu của Hứa Mạn Tuyết trở nên vừa lạnh lại cứng rắn, anh đối xử với cô như thế, còn nói là yêu cô?“Đối với phụ nữ không chiếm được, cũng chỉ biết dùng bạo lực?” “Tôi chính là thích Bách Lăng Phong, mà anh có điểm nào đáng giá để tôi thích?” Lời của cô, giống như tia sét bổ vào đầu anh, còn có thể đau hơn nữa không? Người phụ nữ này, người phụ nữ vẻ mặt quật cường băng sương khóa ngồi ở trên người anh, mỗi một câu, đều lạnh lùng đến mức tận cùng, hệt như lưỡi dao sắc bén lạnh lẽo đến cực điểm cắt xuống làm cho lòng anh không ngừng rỉ máu. Vốn dĩ đã mềm lòng, bởi vì lời nói khiêu khích của cô, lửa giận lại bốc cháy. “Được, tốt lắm.” Giận dữ cười, anh rút ngón tay ra, phóng thích du͙© vọиɠ khổng lồ đang bị kiềm chế, “Bạo lực phải không? Hứa Mạn Tuyết, em thật giỏi.” Tuy rằng tính tình anh không tốt, nhưng người có thể chọc anh giận đến tình trạng này, cho tới hôm nay, cũng chỉ có một mình Hứa Mạn Tuyết cô. Cầm du͙© vọиɠ thô to của bản thân, để tới cánh hoa khép kín của cô, phần eo dùng sức ưỡn thẳng lên trên, đâm vào chỗ sâu nhất trong thân thể cô. Cô cắn răng, không kêu ra tiếng đến, cái loại đau đớn xé rách lần đầu này, hôm nay lại thể nghiệm. du͙© vọиɠ của anh quá lớn, lúc trước mỗi lần hoan ái, anh đều kiên nhẫn dỗ dành cô rất lâu, đợi cho cô đã hoàn toàn ẩm ướt rồi tiến hành, mới có thể tiến vào, mà cô còn có vẻ cố hết sức tiếp nhận, nhưng là hôm nay, cô căn bản là không hề động tình, không có xuân dịch trơn bóng, anh thô lỗ tiến vào như vậy, cô cảm giác được, bản thân khẳng định đã bị thương. Mà anh, bị lửa giận làm mờ đi lý trí, mặc kệ cô có bị thương hay không, nếu là chuyện tình cảm của hai người, không có đa͙σ lý chỉ có mình anh đau? Không thể làm cho cô đau lòng, như vậy nỗi đau đớn trên thân thể, cũng được. Hoa huyệt của cô, cho dù đã làm vô số lần, vẫn rất nhỏ hẹp vây lấy anh phát đau, hơn nữa loại này tư thế làm cho ŧıểυ huyệt của cô càng nhỏ lại, đi vào, đã bị vách tường thịt ấm áp chèn ép thiếu chút nữa bắn ra. Anh hít vào một hơi thật sâu, ổn định tâm thần, cố gắng di chuyển cái mông rắn chắc hữu lực, hướng lên trên hung hăng đâm vào cô, ôm sát vòng eo mảnh khảnh của cô, theo mỗi một lần cắm vào, đem thân thể của cô nặng nề ấn xuống, bắt buộc cô nhận lấy toàn bộ của anh. Không gian trong xe, thật là quá nhỏ, nhưng cũng có một cái tốt, chính là làm cho cô không có chỗ trốn, chỉ có thể đáng thương bị anh đặt tại trên người, thừa nhận lửa giận của anh. “Ô......” Cô gắt gao cắn môi, ở trong miệng truyền đến mùi vị tanh ngọt, thanh âm nuốt tinh tế ở trong yết hầu, giống một con thú nhỏ bị thương, nước mắt không thể khống chế chảy ra. Không muốn để anh nhìn thấy bộ dáng yếu ớt của cô, cô đem khuôn mặt chôn trên bờ vai cường tráng của anh, đau đớn tựa như không có điểm kết thúc, nhấn chìm cô, anh không phải nói yêu cô sao? Không phải nói sẽ cưng chiều cô thật nhiều sao? Vậy hành vi hiện tại là gì, lại tính là cái gì? Cô đau quá đau quá, anh là đồ khốn! Cảm giác sảng khoái, theo ma sát trở nên càng ngày càng mạnh, mà anh cũng càng ngày càng không khống chế được lực đa͙σ của mình, ôm chặt cô, môi tìm đến bộ ngực trong suốt của cô, hút vào, động tác dưới thân vừa nhanh lại nặng. Một cái đâm vào trầm trọng, anh chạm đến chỗ sâu nhất của nhụy tâm, đau đến nỗi cô nhịn không được cắn bả vai rắn chắc cơ bắp của anh. Trên vai truyền đến hơi hơi đau đớn, không ngăn cản được động tác xâm lược của anh, ngược lại, càng kí©ɧ ŧɧí©ɧ anh thêm phát cuồng, con mắt trướng đỏ bừng, thở gấp, ở trong thân thể cô cọ xát ra vào, dưới thân truyền đến thanh âm thân thể va vào nhau vang dội rõ ràng. Bối thịt mềm mại của cô bị du͙© vọиɠ của anh hung hăng chà xát khuấy đảo, mỗi một lần ma sát đều mang đến cảm nhận rõ ràng sâu sắc, còn có một chút tê dại mà cô cực lực muốn phủ nhận. Thân thể của cô, là làm sao vậy? Vì sao dưới loại đau đớn muốn hôn mê này, lại có thể cảm thấy kɧoáı ©ảʍ? Tuy rằng chỉ là cực kỳ rất nhỏ, nhưng là cô lại không thể xem nhẹ. Thân xe theo động tác lên xuống kịch liệt của hai người mà mãnh liệt chấn động, lúc này chỉ cần người sáng suốt vừa thấy, liền sẽ biết bọn họ ở trong xe làm cái chuyện tốt gì. May mắn, Lục Phi Dương đậu xe ở dưới gốc đại thụ, mà lúc này sắc trời đã tối, bằng không chỉ sợ cảnh sát sẽ đến gỏ cửa xe. Động tác của anh quá mức kịch liệt, mà cô bị gắt gao đè lại trốn không được, chỉ có thể bị động tiếp nhận, bị anh cắm vào trước mắt phủ sương mờ, rốt cuộc nhịn không được, ai ai kêu lên, đưa tay liều mạng đấm vào lồng ngực anh, dùng hết toàn bộ khí lực, “Bang bang” thanh âm đánh đấm làm cho tay cô đều đau. Rốt cục, anh gầm nhẹ, nặng nề để ở chỗ sâu nhất của cô, bắn ra...... Bên trong chiếc xe xa hoa, mở máy lạnh cũng không thể làm nguội đi độ nóng trong xe, tiếng thở dốc dày đặc tiếng đấm đánh khi có khi không quanh quẩn trong không gian kín mít. Hệt như dã thú kích tình mãnh liệt qua đi, anh cảm thấy trống rỗng hơn bao giờ hết, cô không đạt đến khoái hoạt, cô thậm chí là thống khổ, với sự hiểu biết của anh về cô, hoàn toàn cảm nhận được là cô đang rất tức giận. Lục Phi Dương khí thế lại không thể làm gì được, ôm cô, không biết làm sao. Sau một lúc lâu, cô lạnh lùng nói nhỏ, từ ngực anh truyền đến,“Buông!” “......” “Lục Phi Dương, tôi bảo anh buông.” Cố gắng muốn làm cho thanh âm vững vàng, nhưng âm điệu run rẩy đã bán đứng cô. Cô giãy dụa, muốn từ trên người anh đứng lên, nhưng sau một phen vặn vẹo, nam tính mềm nhũn của anh ở trong cơ thể cô thế nhưng lại cứng rắn lên, cô hút một ngụm khí lạnh, dùng sức đánh anh. Lần này, anh không có lại ôm lấy cô. Cô thuận lợi tách ra khỏi người anh, mà anh, cũng theo động tác của cô trượt ra khỏi cơ thể của cô, không có anh trở ngại, dịch thể màu trắng cứ như vậy từ trong cơ thể cô chậm rãi chảy ra, nhỏ xuống ghế ngồi bằng da. Cô cắn chặt răng, đem qυầи ɭóŧ mặc vào, nhanh chóng mặc lại áo, tay nhỏ điên cuồng đẩy cửa xe, tâm tình kích động, “Mở cửa, tôi muốn xuống xe!” Anh không hề sửa sang lại quần áo của mình, chỉ đưa tay mở khóa. Cửa xe tự động đẩy lên trên, khi cô vừa muốn bước đi thì, cổ tay bị anh giữ chặt, quay đầu lại, nhìn vào đôi mắt thâm trầm kia, ánh mắt cô lạnh tựa băng sương, vẻ mặt ghét bỏ trừng cánh tay đang nắm lấy cô, “Buông tay!” Anh không nói gì, chỉ yên lặng nhìn cô. “Lục Phi Dương, tôi bảo anh buông tay!” Cô dùng sức kéo, muốn tránh khỏi anh, hiện tại, đối với sự đụng chạm của anh một chút cô cũng không thể chịu được. “......” “Tôi hận anh! Hận anh chết đi được! Anh cút đi, đừng bao giờ xuất hiện trước mặt tôi!” Lời nói nguội lạnh ẩn chứa lực sát thương thật lớn. Buông tay cô ra, “Hứa Mạn Tuyết, em cho rằng như vậy là đúng tình hợp lý, đúng không?”Anh rốt cục cũng mở miệng, thanh âm trầm thấp, kiềm nén. “Cút!” Quăng lại cho anh một chữ, cô bước ra cửa xe, cũng không thèm liếc mắt nhìn anh một cái, giày cao gót giẫm đi lên phía trước, thẳng lưng, tựa như một nữ vương cao ngạo, cho dù, tóc tai hỗn độn, quần áo không chỉnh tề. Cô vẫn như cũ là băng sơn mỹ nhân trong cảm nhận của đàn ông, Hứa Mạn Tuyết. Phía sau truyền đến tiếng xe khởi động, đầu cô nâng rất cao, ngửa cổ đến đau buốt. Xe, chạy đến chổ cô, lúc đi ngang qua người cô, cũng không giảm tốc độ, mà là lướt qua thật nhanh, không đến một giây, anh đã cách cô rất xa rất xa. Kế tiếp nháy mắt, lưu loát biến mất trong phạm vi tầm mắt cô. Cô không ngừng lại cước bộ, mặt không chút thay đổi, kiên định đi đến nơi dừng xe của mình, mãi cho đến khi ngồi vào ghế lái, cô không lập tức cho nổ máy, mà là lẳng lặng ngồi thật lâu, thật lâu, nước mắt đột nhiên rơi xuống, thương tâm và ủy khuất hơn bao giờ hết bao phủ lấy cô, ghé vào trên tay lái, cô nức nở, khóc hệt như một đứa con nít. “Lục Phi Dương, anh là đồ khốn nạn! Khốn nạn!” Anh, thực sự không lại xuất hiện trước mặt cô. Hứa Mạn Tuyết sau khi đem bưu kiện gửi đến các ngành, ngẩn người nhìn con số chớp động trên màn hình máy tính. Lầu 36 im lặng, không có tiếng thư ký líu ríu với nhau, làm cho lòng cô vô cùng hoảng sợ, tính tình cũng trở nên cáu kỉnh hơn. Gần một tháng, Hứa thư ký luôn luôn hoàn mỹ bình tĩnh, thường xuyên phạm sai lầm, thỉnh thoảng thất thần bước đi, tuy rằng không ai chú ý tới, nhưng mà Hứa Mạn Tuyết vẫn biết là gần đây bản thân làm việc rất tệ. Vài thứ, xém chút nữa đem văn kiện quan trọng bỏ vào máy cắt giấy, cho dù cô phản ứng rất nhanh lấy lại kịp lúc, nhưng cô vẫn hiểu được bản thân gần đây rất thường thất thường. Cắn môi, cảm thấy trống rỗng đến đáng sợ. Chưa từng cảm thấy, căn phòng đơn, lại lớn như vậy, thiếu nụ cười ôn nhu của anh, cô thế nhưng lại cảm thấy không quen. Thì ra, đến cuối cùng, cô lại bị thói quen kìm hãm, quen thuộc với sự thương yêu cưng chiều của anh, quen thuộc mỗi khi anh khẽ giận lại luôn nhân nhượng cho cô, một khi mất đi, hệt như bản thân không còn đầy đủ như xưa. Không thích anh sao? Như vậy cái loại thất hồn lạc phách này là gì? Hận anh sao? Vậy vì sao lại hận, là vì anh cứ như vậy vỗ mông chạy lấy người, không có tin tức. Anh dựa vào cái gì? Dựa vào cái gì mà muốn thì đến, không muốn liền rời đi? Mà cô, vì cái gì lại vô dụng như vậy, luôn nhung nhớ nghĩ đến anh, cả ngày chỉ nghĩ đến anh. Nhớ anh trước kia đối xử tốt với cô, vì cô làm hết thảy mọi việc, cũng nhớ đến ngày chia tay đó thống khổ và bi thương, đèn đỏ trên bàn sáng lên cắt đứt suy nghĩ suy nghĩ của cô, đưa tay ấn nút. “Bản dự thảo tháng sau, bây giờ anh cần.” “Dạ.” Lấy lại tinh thần, từ bên tủ thủy tinh lấy ra một phần văn kiện màu xám, đặt trên bàn sửa sang lại hồ sơ xong ôm lấy, đi đến văn phòng của tổng tài. Trong thời gian chờ đợi Bách Lăng Phong ký tên, cô vẫn cúi đầu, không nói một lời. Tv LCD thật lớn treo trên tường dùng tiếng anh nói về bản tin tài chính toàn cầu, bỗng nhiên, tin tức thứ nhất cứ như vậy truyền vào tai cô, cô nhanh chóng ngẩng đầu, gắt gao nhìn chằm chằm vào màn hình. “Xí nghiệp Phi Dương nước Mỹ chính thức đóng trụ sở tại Ý, sáng hôm nay vào lúc 9 giờ ở Cai-ro(thủ đô của Ai Cập), tổng tài của xí nghiệp Phi Dương Lục Phi Dương tiên sinh đáp máy bay chuyên dụng đến La Mã, đây là tuyến đường hàng không mới tháng trước xí nghiệp Phi Dương trúng thầu, Lục tổng tài lần đầu gia nhập......” Trên hình ảnh, cái người một thân âu phục quý báu, khí chất trác tuyệt, khuôn mặt bình tĩnh, đôi mắt thâm trầm, mang theo một nhóm lớn cấp dưới, thong dong rời khỏi sân bay, ngồi lên xe nghênh ngang rời đi. Thanh âm Tivi đang thông báo tin tức, đã hoàn toàn biến mất khỏi tai cô, ánh mắt của cô, dừng lại ở hình ảnh trên khuôn mặt mười phần nam tính. Thì ra anh đã không còn ở Đài Loan, đúng rồi, cùng là tổng tài của công ty quốc tế, Bách Lăng Phong mỗi ngày đều đi lại khắp nơi trên thế giới, Lục Phi Dương anh làm sao lại có thể nhàn rỗi ở lại nơi chật hẹp nhỏ bé như Đài Loan? Nước Ý, thì ra trong lúc cô không biết, anh và cô đã cách xa ngàn dặm, trong đầu hồi tưởng lại vẻ mặt lạnh lùng cao quý khi nãy của anh, phảng phất người đàn ông trước kia luôn cười yêu chiều với cô, căn bản chỉ là ảo giác. Anh...... “Hứa Mạn Tuyết.” Tiếng nói nam tính trầm thấp, làm cho cô hoàn hồn, đôi mắt mất hồn, chống lại khuôn mặt thần bí tao nhã kia, gương mặt kia mỗi một phân mỗi một tấc, đều quen thuộc đến nổi khiến cô đau lòng, lần này, đau đớn, hình như không có mãnh liệt như lúc trước. Bách Lăng Phong nhìn khuôn mặt tái nhợt của cô, ánh mắt phức tạp, đem văn kiện đã phê xong đẩy về phía trước, “ Báo cáo kiểm tra thuốc từ Newyork khi nào truyền đến, lập tức mang lên cho anh.” “Dạ.” Cô tiến lên ôm chồng văn kiện nặng nề, xoay người đi ra ngoài. Tiếng thở dài khe khẽ, phảng phất dường như đến từ thế giới bên kia,“...... Mạn Tuyết.” Thanh âm từ tính truyền đến từ phía sau cô. Cô cứng đờ cả người, từ lúc tiến vào Khai Dương, Bách Lăng Phong không còn gọi cô như vậy nữa, mà cô cũng không còn gọi anh là anh Bách nữa. Thiếu niên mang vẻ mặt theo thương tiếc và cô gái mang vẻ mặt sùng bái ái mộ năm kia, dường như đã biến mất theo thời gian. Nhưng là hôm nay, một tiếng Mạn Tuyết kia của anh, không ngừng gợi lên cái loại động tâm ngây thơ lúc xưa của cô. “Em...... Có muốn nghĩ phép một chút hay không?” Xoay người nhìn vào đôi con ngươi kia, không biết vì sao cô có một loại cảm giác quẫn bách khi bị nhìn thấu.“Không, không cần.” “Từ lúc em tiến vào Khai Dương, vốn không xin nghĩ ngày nào, anh cũng không muốn người khác cho rằng anh ngược đãi nhân viên.” Bách Lăng Phong hiếm khi nói giỡn kiểu này. Hứa Mạn Tuyết cười cười, thật tình nói: “Anh yên tâm, em không sao.”Cô biết người thận trọng như Bách Lăng Phong, khẳng định đã phát hiện cô gần đây khác thường, mới nghĩ đến chuyện cho cô nghĩ phép. Nhưng mà, không cần, cô là ai? Cô là nữ vương cao ngạo Hứa Mạn Tuyết, nếu, chuyện tình của bọn họ đối với người đàn ông đáng giận kia đã không có chút ảnh hưởng gì, vậy cô cũng thế. Lần này, Bách Lăng Phong không có nói thêm cái gì nữa, gật gật đầu, vùi đầu xử lý công việc. Mà cô, cũng xoay người mở cửa đi ra ngoài. Có lẽ, không thể làm cho anh yêu thương cô, có khi cũng không xem như là một loại tổn thất đi.
Ngôn tình Sắc, Sủng, Nữ Cường
Ngôn tình Sắc, Sủng,Nữ Cường
Ngôn tình Sắc, Sủng, Tổng Tài