Cơ thể bắt đầu không chịu khống chế, Tuế Hòa không ngừng lui về phía sau, ngay cả biểu cảm cũng thay bằng hoảng sợ… cô vốn dĩ muốn thừa dịp nhào tới.
Bởi cô biết người mở cửa chắc chắn là Cừ Chiêu.
Tuế Hòa co người lại trong góc tường, cô muốn nói chuyện nhưng lại bị mất tiếng, chỉ có thể ngơ ngác nhìn người đứng ở cửa.
Gần như ngay tại giây đầu tiên, cô liền xác định, Cừ Chiêu này không phải Cừ Chiêu kia.
Lúc hắn nhìn cô, dường như đang nhìn một người vừa quen thuộc vừa xa lạ.
Trong mắt không có tình yêu, chỉ tràn đầy ham muốn chinh phục.
Tuế Hòa phát hiện bản thân có thể nói, cô ngập ngừng: “Cừ Chiêu…”
Cừ Chiêu dừng bước, nhíu mày nghi hoặc: “Cô còn nhớ tôi?” Nghe vậy, Tuế Hòa run rẩy mím môi, trái tim lạnh lẽo.
Cô thật sự đã quay về.
Về tới thời gian đời trước bị bắt giữ.
Có vẻ Cừ Chiêu không hài lòng cô không đáp lại, tiến lên mấy bước dài rồi dùng lực giữ chặt cằm cô, “Sao không trả lời?”
Tuế Hòa ngước mắt nhìn hắn, chỉ cảm thấy cằm đau quá, Cừ Chiêu của cô sẽ không thô lỗ với cô như vậy.
Càng nghĩ càng khó chịu, cô chớp chớp mắt, hốc mắt chua xót, có nước mắt chảy ra, “… Tôi không biết nên nói gì.”
Cừ Chiêu cũng không rõ lắm tại sao nhìn Tuế Hòa khóc hắn sẽ mềm lòng, hắn buông tay, cố ý lấy ngữ khí ghét bỏ: “Có gì mà phải khóc chứ?”
Tuế Hòa không chú ý tới Cừ Chiêu đã chuyển biến thái độ, cô vẫn đang đắm chìm trong bi thương lúc trước khi trọng sinh quay về bị giam giữ. Chốc lát, cô lau nước mắt, vẻ mặt anh dũng hy sinh: “Có phải anh muốn giết tôi không?” Cừ Chiêu nhướng mày: “Ai nói tôi muốn giết cô?”
“Hả?” Tuế Hòa cứng họng, “Vậy… Vậy anh bắt tôi tới đây làm gì?”
Cừ Chiêu cười hừ một tiếng, từ trên cao nhìn xuống phết mũi cô: “Tôi thích.”
Tuế Hòa bối rối.
Đời trước, cô bị bắt lại, chỉ đến thời gian ăn cơm Cừ Chiêu mới tự mình xuất hiện trước mặt cô. Nhưng bốn ngày đưa cơm, bọn họ chưa từng mở miệng nói chuyện.
Sau lại là Tuế Hòa thật sự không chịu nổi, quyết định tuyệt thực, nào ngờ đói bụng, một giấc tỉnh dậy cô lại quay về năm 12 tuổi.
Không ai nói cho cô trước kia tính cách Cừ Chiêu là thế này.
Vô lý, không nghiêm túc, thậm chí còn ấu trĩ.
Không đáng yêu chút nào.
Mặt nạ trên mặt hắn dày hơn mặt nạ của Cừ Chiêu cô thích rất nhiều.
“Vậy khi nào anh thả tôi đi.” Tuế Hòa hỏi.
Cô phải nghĩ cách quay về.
“Tôi sẽ không thả cô đi.” Cừ Chiêu quay đầu lại cười với cô, không đứng đứng, “Trừ phi…”“Trừ phi cái gì?”
“Cô,” Cừ Chiêu chỉ chỉ cô, lại chỉ chỉ chính mình, “Cùng tôi, lên giường.”
Tuế Hòa trừng mắt nhìn, đơn giản vậy sao?
Cừ Chiêu cho rằng cô sợ hãi, đang muốn đắc ý, khóe miệng trào phúng vừa định nhếch lên, lại nhanh chóng xẹp xuống…
“Được.” Tuế Hòa không cần nghĩ ngợi gật đầu, cô nằm vật xuống, “Đến đây đi, nhanh lên.”
Cừ Chiêu: “…”
“Rốt cuộc anh có thể không?”
“…Câm miệng.” Tuế Hòa liếc chỗ khác, đúng là không nói nữa.
Cô nghĩ thầm, ngốc quá, cởi nội y mà tốn nhiều thời gian vậy sao.
Cừ Chiêu sờ soạng cả buổi, mất kiên nhẫn, mạnh mẽ xoa bóp bầu ngực mềm mại cách lớp áo ngực, “Bỏ đi, cứ thế này, thế này cũng được.”
Tuế Hòa bị đau, trừng hắn: “Nhẹ nhàng chút!”
Cừ Chiêu mạnh miệng nói: “Cô có quyền lựa chọn à!”
Sau đó Tuế Hòa không còn cảm thấy đau nữa.
Cô trộm liếc Cừ Chiêu, nghĩ người này dù là đời nào cũng thích khẩu thị tâm phi.
Đúng là tật xấu.
“Nhìn cái gì mà nhìn?” Cừ Chiêu cất giọng rống lớn, lấy tay che mắt cô lại, nhỏ giọng nói thầm, “Không được nhìn.”
“A~”
Tuế Hòa rêи ɾỉ một tiếng.
Bởi sau khi Cừ Chiêu gảy bầu ngực cô từ trong áo lót liền mυ"ŧ lấy đầu vυ" mẫn cảm.
Cừ Chiêu vốn đang ngậm nãi tiêm, nghe cô kêu, lập tức há miệng, hắn buột miệng thốt ra: “Không được…”
Không được cái gì? Hắn giữa chừng nghẹn giọng, sửng sốt giây lát mới nói: “Bỏ đi, cô kêu cũng được.”
Dù sao cũng không khó nghe.
Do tâm lý Tuế Hòa không ổn định, cô đã cấm dục một thời gian. Lúc này mới bị hôn nhẹ đầu vυ", hoa huyệt đã khó lòng kìm nổi chảy ra mật thủy…