Cừ Chiêu thật sự phấn khởi, ở nhà cả ngày để nói chuyện cùng cô.
Cho dù hắn nói mười câu, Tuế Hòa chỉ đáp một câu, hắn vẫn vui vẻ hồi lâu.
“Anh không đi làm à?”
Tuế Hòa nhìn về phía Cừ Chiêu đang mát – xa cổ chân cho cô, nhẩm tính trong lòng, hình như đã một tuần Cừ Chiêu không đến bệnh viện.
“Xin nghỉ.” Cừ Chiêu dừng lại, “Em muốn anh đi sao?”
Tuế Hòa im lặng vài giây mới nói: “Em chỉ không muốn vì em mà ảnh hưởng đến công việc của anh.”
“Không sao.”
Hắn cam tâm tình nguyện.
Cừ Chiêu tiếp tục cúi đầu xoa bóp cổ chân giúp cô, mấy ngày nay Tuế Hòa ngủ không yên giấc, nửa đêm chân cô bị chuột rút, hắn phải xoa ấn giúp nàng nhiều lần, để cô không bị mất ngủ.
Toàn thân Cừ Chiêu cứng đờ, nhưng rất nhanh thả lỏng, Tuế Hòa vẫn dịu dàng như thế.
Cô của trước kia tựa như mặt trời mùa đông.
Cô của hiện tại tựa như gió đầu mùa xuân.
Tuế Hòa là cô gái được lớn lên dưới tình thương che chở, được giáo dục trong môi trường tốt nhất, hồn nhiên lương thiện, thể hiện ở mỗi cái giơ tay nhấc chân, không có chút dáng vẻ kệch cỡm.
Mỗi khi cô tản ra mị lực của bản thân, trái tim Cừ Chiêu sẽ mềm thành bột phấn, hòa vào nước, ấm áp.
“Sao thế?” Hắn hỏi.
“Anh đừng lo lắng cho em, em không sao.”
Cừ Chiêu ôm chặt cô, không nói gì.
Cừ Chiêu đi làm.
Tuế Hòa giống như trước, cả ngày ở trong phòng. Nhưng lúc dì mang cơm vào phòng, cô sẽ ngoan ngoãn ăn hết, sau đó lại ngồi ngây người.
Cô cũng muốn ra ngoài.
Chẳng qua có hơi sợ sệt.
Cô nghĩ mãi, có phải mọi người ngoài kia đều bụng dạ khó lường không?
Giống Lý Y, ngoài mặt nhã nhặn lịch sự, nội tâm lại tồn tại tâm tư ác ma.
Khoan đã… Lý Y?
Tuế Hòa mở to hai mắt, cô bước nhanh đến mép giường cầm lấy di động.
Đã là tháng 8.
Tuế Hòa nhớ rất rõ, đời trước, ngày Cừ Chiêu bị truy nã là ngày 8 tháng 8.
Nghe như ngày lành tháng tốt.Đời này, Cừ Chiêu sẽ phạm vào tội giết người không?
Tuế Hòa không hề nhận ra tay cô đang phát run.
Không thể đâu. Cô khẽ lắc đầu.
Đời này, Cừ Chiêu rất ổn. Những người từng làm tổn thương hắn không có cơ hội cười nhạo hắn… Bây giờ hắn cao cao tại thượng, những người đó nịnh bợ còn không kịp, sao có thể nghĩ đến mỉa mai châm chọc?
Nhưng Tuế Hòa lại nhớ tới tin tức đọc được mấy ngày gần đây.
Lý Y bị đánh phải nhập viện, dạ dày bị đạp hư, mặt cũng không lành lặn. Hơn thế nữa, thần chí hắn không tỉnh táo bị đưa vào bệnh viện tâm thần.
Là Cừ Chiêu làm. Cô biết.
Nếu nói đời trước Cừ Chiêu trở thành tội phạm giết người là vì trả thù những người đó từng khinh thường hắn.
Còn đời này thì sao?
Có khả năng vì chuyện của cô mà Cừ Chiêu giết Lý Y không? Tuế Hòa lâm vào giãy giụa hoảng hốt.
Cô không muốn Cừ Chiêu ngồi tù.
Không phải sợ hắn giết người, mà sợ hắn không còn ở cạnh cô nữa.
Vô hình trung, cô đã không muốn rời xa Cừ Chiêu.
Tuế Hòa thấp thỏm lo lắng chờ đến ngày mùng 8 tháng 8, quá căng thẳng khiến cô gần như biến thành vật trang sức trên người Cừ Chiêu, như ước gì treo trên người hắn, nhất định không cho hắn rời khỏi tầm mắt mình.
Cừ Chiêu không nhìn thấu suy nghĩ của Tuế Hòa, còn âm thầm may mắn, mấy ngày nay Tuế Hòa quả là bám người.
Ngày 8 tháng 8, bầu trời quang đãng, ngay cả gió cũng man mát, dừng trên nhánh cây, thỉnh thoảng lay động, phát ra tiếng sàn sạt.
Hôm đó thần kinh Tuế Hòa kéo căng.
Cô nhìn chằm chằm vào màn hình TV, không bỏ sót bất kỳ tin tức nào.
Cái này không có Cừ Chiêu, cái kia không có Cừ Chiêu.
Tim Tuế Hòa hạ xuống, lại treo lên, rồi lại hạ xuống, lặp đi lặp lại.
Cuối cùng thật sự quá mệt mỏi, không biết ngủ lúc nào, chính cô cũng không rõ lắm. Đến lúc tỉnh lại, đã là sáng hôm sau.
Phòng không người.
Đã nhiều ngày, Tuế Hòa luôn tỉnh lại trong vòng tay Cừ Chiêu. Đây là lần đầu sau khoảng thời gian dài, bên người cô không có ai.
Tim Tuế Hòa đập cực nhanh, cô nôn nóng quyết định đi tìm Cừ Chiêu.
Nhưng đến cửa phòng, cô hoàn toàn sửng sốt.
Cửa bị khóa trái.
Mà hôm nay, là ngày 9 tháng 8.
Ngày này đời trước, cô vào trung tâm thương mại thì bị đánh ngất… Lúc đó cô đang chuẩn bị đi xem mắt.
Đến lúc cô tỉnh lại, tình huống giống hệt hiện tại, một mình đối mặt với căn phòng không người.