Cừ Chiêu đưa Tuế Hòa đi vào trung tâm tư vấn tâm lý, Tuế Hòa bỗng khẩn trương, cô nắm chặt tay Cừ Chiêu, “Nếu không anh ở trong xe chờ em nhé?”
“Đừng sợ.”
Tuế Hòa thở ra một hơi, cố giữ bình tĩnh, không hiểu sao, trong lòng cô cứ luôn hốt hoảng.
Trước sảnh là một nhân viên làm đây lâu năm, nhận ra Tuế Hòa, thấy cô còn lên tiếng chào, “Tuế ŧıểυ thư, cô tới rồi à.”
“Ừ.”
Sau đó, nữ nhân viên đứng quầy lễ tân nhìn thấy Cừ Chiêu đi bên cạnh Tuế Hòa, lại thấy hai người tay nắm tay, lòng đầy ngạc nhiên, nhưng không biểu lộ ra mặt, giơ tay chỉ đường đến thang máy mới chậm rãi ngồi xuống.
Cô ấy vẫn là lần đầu tiên nhìn thấy Tuế Hòa dẫn người tới.
Tuế Hòa là khách hàng quan trọng, nhân viên làm việc trong trung tâm tư vấn hoặc nhiều hoặc ít đã nghe qua bệnh trạng của cô. Nhìn tình huống này, chẳng lẽ Tuế Hòa đã khỏi hẳn?
Vậy chẳng phải bác sĩ Lý… Cô gái rùng mình một cái.
Thang máy lên đến tầng 5, văn phòng của Lý Y nằm bên tay trái ngã rẽ, Cừ Chiêu định dẫn Tuế Hòa đi vào nhưng bị ngăn lại.
“Tiên sinh, anh không thể đi vào.”
Tuế Hòa biết quy định, dù cho Tuế Sơ tới cũng chỉ có thể chờ ở bên ngoài, cô véo eo Cừ Chiêu, “Anh ở đây chờ em, em sẽ nhanh ra ngoài thôi.”
Cô mím mím môi, nhón chân hôn nhẹ lên vành tai hắn, “Không sao đâu.”
Cừ Chiêu dùng tay vuốt mắt, “Ừ, em vào đi, anh ở đây chờ em.”
Tuế Hòa xoay người đi về hướng văn phòng, dáng người cao gầy, cô gõ cửa, sau đó mở ra, đi vào… Như là đi vào trong miệng dã thú tràn đầy máu tươi.
Cừ Chiêu siết chặt nắm tay.
“Bác sĩ Lý.” Tuế Hòa lễ phép mỉm cười.
Lý Y có tướng mạo đứng đắn, đeo kính mắt không gọng, khí chất nho nhã, chỉ là dường như hôm nay hắn ta không vui, mặt mày nhăn lại, mãi đến khi mở miệng mới khôi phục bình thường, “Đến rồi à, ngồi đi.”
Tuế Hòa ngồi xuống, đi thẳng vào vấn đề nói: “Tôi cảm thấy tình trạng hiện giờ của tôi đã khá lên rất nhiều.”
Lý Y nhướng mày, “Nói rõ xem.”
“Thứ nhất, đợt trước tôi đến Hải Thành, tiếp xúc với những người ở đó không gặp trở ngại.”
“Uống chén nước trước đã,” Lý Y ngắt lời cô, “Nhìn cô khá căng thẳng.”
Dưới tình huống bị cắt ngang dòng suy nghĩ, Tuế Hòa chuyển thành thế bị động, cô nghe lời nhấp ngụm nước.
“Cô nói tiếp đi.”
“Thứ hai,” Có chút nước làm đôi môi sáng hồng lên, Tuế Hòa xấu hổ cười vén tóc ra sau mang tai, “Tôi đang hẹn hò. Tôi nghĩ, tin tức này rất có sức thuyết phục.”
“Tuế Hòa,” Lý Y hít sâu một hơi, ngữ khí giảm xuống 3°C, “Cô vươn tay ra đi.”
“Cái gì?” Tuế Hòa theo bản năng nắm chặt tay.
Lý Y như thể nghiệm chứng được chuyện khó lường, hắn ta cười, “Cô coi, tôi chỉ mới nói vươn tay ra, tâm lý của cô đã có sự mâu thuẫn.”
Tuế Hòa nhíu mày: “Đây là phản ứng bình thường.”
Lý Y không ngừng theo sát, “Vậy bây giờ cô vươn tay ra đi.”
Tuế Hòa không làm, cô lạnh mặt: “Bác sĩ Lý, hôm nay anh đưa ra yêu cầu có hơi vô lý.”
Những lần điều trị trước, Lý Y rất ít khi dồn ép như vậy. Hắn ta làm ra hành động này như thể ước gì cô có bệnh thật.
Lý Y đứng dậy, vòng qua cái bàn: “Cô đã dẫn người tới đây rồi, cô cho rằng tôi vẫn phải giữ lý trí với cô?”
Tuế Hòa ngửa người ra sau, giây tiếp theo rời khỏi ghế, cô lùi về phía sau vài bước, mặt đầy vẻ đề phòng, “Anh muốn làm gì?”
“Tuế Hòa, nhiều năm trôi qua, cô vẫn giữ thái độ như vậy với tôi.”
Đầu óc bỗng chốc choáng váng, Tuế Hòa lảo đảo hai bước, “Lý…”
Cừ Chiêu mới đợi vài phút, không kiên nhẫn đã hiện rõ giữa đôi lông mày.
Nhìn di động trong tay bỗng rung lên, hắn vừa thấy người gọi đến, thần sắc liền nghiêm trọng.
“Alo.”
“Triệu tiên sinh, theo quan sát mấy ngày gần đây của tôi, dường như Tuế ŧıểυ thư luôn bị người nào đó theo dõi. Ban đầu tôi nghĩ đó là người của Tuế gia phái tới bảo vệ Tuế ŧıểυ thư, nhưng tôi đã tra xét, Tuế gia không hề phái người làm chuyện này.”
Cừ Chiêu đột nhiên nhớ tới, ngày đó Tuế Hòa bị theo dõi, nɠɵạı trừ tên theo dõi Thẩm Oái phái đi, hắn còn bắt gặp một đối tượng khả nghi khác.
Không có khả năng vẫn là Thẩm Oái, cô ta không có dũng khí này.
Hắn nhìn chằm chằm cửa văn phòng, gần như nghiến răng nghiến lợi nói: “Tên.”
“Lý Y.”
“F*ck.”
Cừ Chiêu ngay lập tức vứt di động, nhân viên tiếp khách chưa kịp phản ứng lại, hắn đã cất bước nhanh đến cửa văn phòng, vặn chốt cửa, bị khóa!
Chắc chắn không phải Tuế Hòa khóa.
Trong lòng vang lên hồi chuông cảnh báo, Cừ Chiêu lui về phía sau vài bước, đang muốn đá cửa thì bị nhân viên tiếp khách ngăn cản.
“Tiên sinh, anh…”
“Cút!”
Cừ Chiêu vung tay, quay người nhấc chân, dùng sức đạp cánh cửa trước mặt!
Ván cửa cứng cáp, hắn lại đá một cái thật mạnh… một lần không đủ, vậy đá đến khi cửa mở mới thôi.
Nhân viên tiếp khách hoảng loạn gọi điện thoại cho phòng bảo vệ, tay run run, vừa rồi bị quăng ngã, cô ấy còn tưởng mình sẽ chết.
Cô ấy tuyệt đối không dám đi cản người kia nữa.
Hiện tại Cừ Chiêu không nghe bất cứ thứ gì, chỉ cần nghĩ đến không biết Tuế Hòa gặp chuyện gì trong căn phòng này, hắn liền nóng nảy muốn giết người.
Hắn dồn mọi sức lực trên người vào bắp đùi, một phát cuối cùng!
Cửa mở.
Nhìn thấy một màn trong văn phòng, đôi mắt Cừ Chiêu ngay lập tức đỏ lên, hắn vọt thẳng vào…
“Mẹ nó, tao giết mày!”
————
Vẫn nhớ Tuế Hòa từng nhìn thấy một bóng người đi ngang qua trong bệnh viện chứ?