Hắn khẽ thở gấp, ra vào càng thêm kịch liệt, lúc Tuế Hòa cao trào mới cùng tước đoạt vũ khí.
“Anh nói em nên đi không?” Tuế Hòa bị dày vò ý thức mê mang, mệt mỏi dựa vào người Cừ Chiêu hỏi.
Cừ Chiêu trầm ngâm một lát, “Đi.”
“Nhưng anh muốn đi cùng em.”
Đêm khuya, Cừ Chiêu mở mắt.
Hắn hơi khát nước.
Rón rén xuống giường, hắn quay đầu lại hôn lên trán Tuế Hòa, ra khỏi phòng, nhưng không rót nước mà đi vào thư phòng.
Hắn mở két sắt.
Lại lấy ra túi tư liệu điều tra kia, Cừ Chiêu chỉ cảm thấy một tờ giấy này nặng ngàn cân.
Nội dung bên trong tờ giấy, là bản báo cáo vắn tắt cái năm Tuế Hòa biến mất. Báo cáo viết không quá khác những gì Tuế Hòa nói, năm đó, cô ở lại trung tâm cố vấn tâm lý, gần như không bước ra khỏi đó.
Hai câu ngắn ngủi, đủ để Cừ Chiêu lòng đau như cắt. Tuế Hòa nói nhẹ như gió thổi, khoảng thời gian khó khăn đó cô trải qua bằng cách nào?
Vì không để Tuế Tử Đình biết bệnh trạng của cô, Tuế Sơ ngoài mặt lừa gạt, bên trong cô phải tự mình gánh chịu nỗi cô độc; cô nói mỗi lần tiếp nhận đợt trị liệu, tâm trạng sẽ trở nên tốt hơn, chỉ sợ là bởi vì có người cùng cô nói chuyện; rõ ràng muốn đến chỗ đông người, lại phải sống một khoảng thời gian không có ai làm bạn…
Khó trách hôm đó Tuế Hòa không muốn nói kĩ quá trình nằm viện.
Đã lâu Cừ Chiêu không hút thuốc lá.
Châm thuốc kẹp giữa hai ngón tay, trong không khí mùi thuốc nồng nặc.
Hắn nhắm mắt, nhức đầu vô cùng.
Tuế Hòa cần phải đến gặp bác sĩ tâm lý một lần. Hắn nghĩ.
Vài phút sau, dập tắt điếu thuốc, ánh mắt Cừ Chiêu tối đen như mực, lóe lên tia máu.
Hắn cũng muốn nhìn xem rốt cuộc tên Lý Y kia trị liệu cho Tuế Hòa ra sao.