Thời tiết rất hợp với tình hình, nhiệt độ chợt hạ thấp, Tuế Hòa gặp ác mộng, toàn thân đổ mồ hôi nóng, tỉnh lại.
Cô xốc chăn lên, đi chân trần xuống giường, rèm cửa sổ dày nặng bị kéo mở, ánh sáng chỉ xuyên vào được một chút, thế giới ngoài kia tăm tối không ánh sáng.
Bầu trời âm u, vẻ mặt Tuế Hòa cũng theo đó ảm đạm, ôm chân ngồi dựa vào cửa sổ sát đất, nhìn lan can ngoài ban công.
Gần đây bệnh viện bận rộn tối mày tối mặt, Cừ Chiêu đã mấy ngày liền chưa về, Tuế Hòa vốn thấy không sao, nhưng sau một hồi ác mộng, cô chỉ cảm thấy cô độc.
“Hình như gần đây thật sự không có gì vấn đề cả.” Tuế Hòa lẩm bẩm.
Đầu ngón tay xẹt qua cửa sổ thủy tinh, phát ra tiếng chói tai, cô nhíu mày lẩm bẩm, “Hay là lại đi nhìn xem đi.”
Tuế Hòa chống đầu gối đứng dậy, đi thay quần áo, một thân mềm mại màu đen, làm nổi bật lên thắt lưng thon nhỏ, mắt cá chân lộ ra, trắng bệch không có chút máu.
Ác mộng không phải là giả, đúng là đã từng trải qua.
Tuế Hòa muốn nôn.
Cô không muốn nhớ lại.
Cừ Chiêu từ bệnh viện về đến căn hộ của Tuế Hòa, nghĩ rằng Tuế Hòa đang ngủ, động tác rất khẽ, kết quả vào phòng, chỉ thấy trên giường trống trải.
Hắn dừng lại, đi một vòng, không thấy người đâu, hắn đứng ở phòng khách, gọi điện thoại cho Tuế Hòa.
Thật giỏi, không có người nhận máy.
Cừ Chiêu vò vò mái tóc, quầng thâm mắt với phần giữa trán nhăn lại, nhìn qua hắn cực kỳ nôn nóng không kiên nhẫn.
Như là nhớ tới điều gì, Cừ Chiêu bước nhanh trở về phòng, mở tủ quần áo, nhìn quần áo bên trong vẫn gọn gàng ngăn nắp yên vị chỗ cũ, mới thở phào nhẹ nhõm.
Tuế Hòa chỉ là ra ngoài đi dạo, cô không rời đi.
Là hắn chuyện bé xé to.
Nhưng vì sao không thể khóa Tuế Hòa lại chứ? Hắn ảo não.
Thay bộ quần áo mặc ở nhà, Cừ Chiêu ép bản thân không nghĩ đến giờ khắc này Tuế Hòa đang ở đâu làm gì nữa, hắn đi đến phòng bếp, vo gạo rửa rau.
Tuế Hòa không thích ăn cơm ở bên ngoài, hắn sẽ làm thức ăn để khi cô về nhà có thể ăn ngay.
Chẳng sợ bây giờ trạng thái tinh thần của hắn rất mệt mỏi.
Tuế Hòa xách theo một túi to đồ ăn vặt trở lại chung cư, cúi đầu đổi giày, dưới chóp mũi toàn là mùi thịt kho tàu xương sườn.
“Mùi thịt kho tàu.” Cô vừa cười vừa hỏi: “Anh về từ lúc nào thế?” Không ai đáp lời.
Tuế Hòa khó hiểu ngẩng đầu, hai chân cũng chưa xỏ hẳn vào dép lê, “Cừ…”
Cô mất tiếng, là bởi vì bị Cừ Chiêu dọa cho hốt hoảng.
Cừ Chiêu ngồi trong phòng ăn, không bật đèn, ánh sáng phòng khách hắt vào, một đường phân chia hai ngả, một mảng sáng một mảng tối. Cừ Chiêu nhìn cô chằm chằm, cả người bị bóng đen bao phủ, nặng nề như Tu La vừa bò ra khỏi địa ngục.
“Đi đâu thế?”
Tuế Hòa lấy lại tinh thần, chớp chớp mắt, sắc mặt Cừ Chiêu lạnh tanh, nhưng ngữ khí khá là máy móc.
Vừa rồi chỉ là ảo giác, là do cô quá nhạy cảm.
Tuế Hòa ổn định lại tinh thần, lắc lắc túi mua sắm trong tay, bên trong vang lên tiếng chocolate và bánh quy cọ xát, ngửi thôi đã thấy ngọt, cô cười, mi mắt cong cong, “Đi siêu thị đó.”
Cừ Chiêu không nhúc nhích, “Vậy vì sao không nghe điện thoại.”
Tuế Hòa xoay người đặt túi đồ xuống, đưa lưng về phía Cừ Chiêu đáp: “Tại vì đặt âm tĩnh. Anh biết mà, lúc em ra ngoài không thích nhìn di động.”
Nói xong cô xoay người lại, đi đến chỗ Cừ Chiêu, thuận tay bật đèn, đường phân chia biến mất, vạch sáng cắt sông hợp thành biển.
Cô ngồi xổm bên chân Cừ Chiêu, ngửa mặt nhìn hắn tỉ mỉ, “Anh có ổn không, mấy ngày nay hẳn là mệt chết đi.”
Cừ Chiêu cho rằng trạng thái hiện tại của bản thân rất đáng sợ.
Sao lại có thể đang ở dưới cơn lửa giận ngút trời, vừa thấy Tuế Hòa tâm tình nóng nảy bỗng trở lại bình tĩnh chứ?
Điểm giới hạn của Tuế Hòa trong hắn quá thấp.
Quá dễ thỏa mãn, không phải là điềm báo tốt lành.
Nhưng hắn không còn cách khác.
Giơ tay sờ mặt Tuế Hòa, ấm áp, mềm mại, chân thật, Cừ Chiêu an tâm.
Sau khi con người vừa trải qua khẩn trương nôn nóng, nhất thời thả lỏng, lúc nào cũng sẽ mệt mỏi rã rời.
Hắn gật đầu, khóe miệng trĩu xuống: “Rất mệt.”
Tuế Hòa dứt khoát quỳ gối bên chân Cừ Chiêu, bóp bóp vành tai hắn, nhẹ nhàng mát – xa, “Em biết mà, em cùng anh đi ngủ nhé?”
Cừ Chiêu hơi cong thân mình để cô xoa bóp tai hắn, trong hốc mắt hiện đầy tơ máu hồng: “Còn chưa cùng em ăn cơm.”
“Anh đói không?”
Hắn lắc đầu.
Tuế Hòa mỉm cười: “Chúng ta ngủ một giấc trước, rồi dậy ăn sau.”
Cừ Chiêu cũng cười, dường như giây tiếp theo sẽ ngủ thiếp đi, “Được.”
Tuế Hòa đứng dậy, vươn tay kéo hắn, đi về phía phòng ngủ. Trong phòng không bật đèn, cả căn phòng tối om, trên người cô cũng là màu đen, gần như hòa làm một.
Cừ Chiêu nói: “Không cần bật đèn.”
Tuế Hòa không bật đèn nữa.
Cừ Chiêu đứng ở phía sau cô, yên lặng nhắm mắt lại, chỉ đi theo bước chân của cô.