Cừ Chiêu ôm Tuế Hòa tới dưới vòi hoa sen, “Đứng thẳng nào.”
Lúc vào cửa giày cao gót trên chân Tuế Hòa đã bị hắn vứt ở cửa ra vào, cô đi chân trần đứng thẳng, bàn tay để sau người, đầu ngón chân chụm lại, như là học sinh ŧıểυ học đang bị răn dạy.
Cô lẩm bẩm: “Bộ váy này rất đắt…”
Cừ Chiêu kết thúc công cuộc thăm dò chỗ mở, kéo xuống, tài đại khí thô (1) nói: “Anh sẽ mua cho em bộ khác.”
(1) Tài đại khí thô:
1. Giàu có hào sảng ( tài sản giàu có, phong thái bất phàm).
2. Phô trường giàu có; ỷ vào giàu có khinh thường người khác.
( Nguồn: Bachngocsach.com)
Hắn cởi khuy áo sơmi, Tuế Hòa nhìn hắn không chớp mắt, cằm, yết hầu, xương quai xanh… Không chỗ nào không tinh xảo.
Tuế Hòa túm váy lụa, đột nhiên muốn chạy trốn.
Eo vẫn còn đau.
Cừ Chiêu như thể nhìn thấu tâm tư của cô, động tác trên tay dừng lại, tiến sát lại gần cô, chóp mũi hai người gần như dán vào nhau, hắn nhẹ nhàng nói: “Dám chạy, làm chết em.”
Tuế Hòa thụt cổ, tối nay Cừ Chiêu có chút là lạ.
Khiến cô hưng phấn muốn nhảy dựng lên.
Càng như vậy, cô càng phải khiêu chiến.
Tuế Hòa vừa thay đổi hướng mũi chân, Cừ Chiêu liền thuận tay duỗi cánh tay dài ôm eo cô.
Không ngoan ngoãn một chút nào.
Hắn giữ chặt cằm cô, bóp hai má cô dồn về một chỗ, “Cố ý?”
Tuế Hòa tim đập nhanh hơn, đôi con ngươi như chứa đầy hạt mưa li ti, trong veo như dải ngân hà đang chuyển động. Cô chăm chú nhìn Cừ Chiêu, không chút do dự nhón chân, cũng không sợ Cừ Chiêu niết mặt cô đau, hôn lên môi hắn một cái, “Đúng là cố ý đó.”
Chuyện sau đó xảy ra không thể ngăn cản.
Cừ Chiêu hôn Tuế Hòa, dường như muốn ăn cô vào trong bụng, mυ"ŧ đầu lưỡi cô, cuốn lấy cả nước bọt của cô, tay vẫn đang sờ soạng khắp nơi trên người cô.
Bàn tay sờ đến eo thon, đây là chỗ cực kỳ mẫn cảm của Tuế Hòa, cô bị ngứa lùi về phía sau, đè xuống tay cầm van của vòi hoa sen, “Phụt” một tiếng, nước phun ra, trong nháy mắt làm hai người ướt nhẹp.
Nước mới chảy ra lành lạnh, Tuế Hòa run lên, cô ôm chặt Cừ Chiêu, đôi chân câu lấy hắn, trong cơ thể bỗng nhiên cảm thấy trống rỗng.
Bọt nước xối thẳng xuống nhũ mương, từ đó lan sang nơi khác tẩm ướt lụa mỏng, đường cong lộ ra, làn da trắng nõn mềm mại, dường như thật sự phát sáng.
Quả là cơ thể ẩm ướt dụ hoặc, càng tăng thêm thú tính của con người hơn cả khi cởi sạch.
Cừ Chiêu nhìn mà đỏ mắt, hông dưới dựng thẳng đâm vào giữa chân cô, chui đầu vào hõm vai cô hôn, tiếng mυ"ŧ vang dội, hòa lẫn trong tiếng nước chảy tí tách, kiều diễm tràn lan.
Tuế Hòa thoải mái, nâng mặt, dòng nước dần dần ấm áp đập xuống mặt cô, đôi mắt sắp không mở ra được nữa, dứt khoát nhắm mắt, nhưng cũng không ảnh hưởng đến vẻ đẹp, cô há mồm hít thở, nước chui xuống yết hầu, suýt nữa sặc, “Cừ Chiêu… Ngứa.”
Cừ Chiêu dồn hai bầu ngực Tuế Hòa lại, dùng sức bóp, tựa hồ muốn bóp nát mới bỏ qua, quần áo nhăn nhúm, đầu vυ" bị khích thích, hắn liền ngậm lấy, cắn một cái lại một cái.
“A! Đau!” Thật ra nhiều hơn cảm giác đau, là ngứa.
Tuế Hòa cũng không biết vì sao mình lại muốn gọi tên Cừ Chiêu, bây giờ trong đầu cô chỉ còn lại hắn.
Cừ Chiêu là độc dược.
Lý trí nói cô không thể nếm, cô lại cố tình muốn uống hết ly nước thuốc độc. Trước đó nói ở trong lòng rằng không nên chạm vào ly nước, nhưng cuối cùng cô vẫn uống sạch ly nước.
Chưa bao giờ tỉnh táo như thời khắc này.
Tuế Hòa đã biết ý nghĩa trọng sinh của mình.
Vận mệnh để cô gặp được Cừ Chiêu… Không phải là hai đường thẳng song song không giao nhau, mà là cả đời đều phải dây dưa lẫn nhau.
Giống như hiện tại. dươиɠ ѵậŧ thô to mạnh mẽ ȶᏂασ nộn huyệt của cô, ȶᏂασ cho hai bên cánh hoa lật lại, dâm thủy trào ra nhiều hơn tiếng rêи ɾỉ.