Khóe mắt Tuế Hòa đỏ bừng, trên đôi lông mi ướt đẫm, cô theo động tác vuốt ve bộ ngực mình của Cừ Chiêu, hạ thể nỗ lực thả lỏng các cơ, nhưng vẫn rất chặt.
Cừ Chiêu không còn cách nào khác, va chạm lung tung với lực rất lớn, tốc độ lại nhanh, nhanh đến nỗi không bắt được cặp vυ" trắng nõn kia.
“A nha… Quá…” Tuế Hòa thẳng hông, eo rất nhỏ, phảng phất bóp một cái liền gãy, “Quá nhanh…”
“Vừa đủ.” Cừ Chiêu vươn đầu lưỡi liếʍ bộ ngực mềm mại, cố tình không chạm vào nhũ tiêm cương cứng, cơ quan sinh dục cắm vào nhục huyệt, rút ra nhục huyệt, dịch trắng văng khắp nơi, mị thịt cuốn vào nhả ra, hạt châu nhỏ như ẩn như hiện, đỏ tươi lầy lội, hồng thủy trực tiếp đổ ngập trong hang động.
Túi thịt nặng trĩu đập vào bên ngoài cùng với trai thịt chưa khép lại, tiếng “Bạch bạch bạch” qua đi, bắp đùi đỏ bừng một mảng, Tuế Hòa sảng khoái đến nỗi nước mắt cũng chảy ra, cô khóc lóc rêи ɾỉ, vừa ưm ưm a a vừa lên án hắn đòi hỏi vô độ.
Xấu xa. Quá xấu xa. Thật sự xấu xa.
Cừ Chiêu càng nghe càng hưng phấn, hắn móc ngón tay mình vào trong miệng Tuế Hòa, trên dưới chuyển động theo quy luật gần như cùng lúc, một đầu một cuối, Tuế Hòa mẫn cảm xoắn mông, siết chặt âm đa͙σ, cực kỳ biết kẹp lấy.
Đầu lưỡi linh hoạt liếʍ láp mυ"ŧ vào lòng bàn tay, hàm răng gặm lấy khớp xương tay, nước bọt từ khóe miệng chảy ra, Tuế Hòa suýt nữa bị sắc, cái lưỡi chọc vào đầu ngón tay, nháy mắt một dòng điện xẹt qua, Cừ Chiêu đột nhiên rút tay ra, buồn bực không hé răng bắt đầu chạy nước rút cuối cùng.
Cô nghe thấy, dường như có người đang giậm chân trong lồng ngực cô, không ngại mệt mỏi, giậm bước chân nặng nề dồn dập.
“Không sao, ngủ đi.”
Cừ Chiêu đột nhiên tỉnh lại, hắn cúi đầu, chóp mũi chống lên đỉnh đầu Tuế Hòa, “Gặp ác mộng?”
Tuế Hòa không tiếng động lắc đầu.
Cừ Chiêu muốn bật đèn, bị cô ngăn lại, “Không cần bật đèn.”
“Sao thế?” Hắn nhẹ giọng hỏi.
Vô cùng chân thật, không hề mang theo chút dịu dàng giả dối.
Tuế Hòa nuốt nước bọt, “Hai ngày nay tớ vẫn luôn suy nghĩ một vấn đề.”
“Vấn đề gì?” “Tớ nghĩ, vì sao cậu không để ý tới tớ tớ sẽ không vui vẻ.”
Cừ Chiêu bất giác ôm chặt Tuế Hòa, “Rồi sao? Nghĩ ra điều gì?”
“Tớ không biết loại cảm giác này có đúng không.” Tuế Hòa cười, “Nói thật, trước đó đồng ý ở bên cậu, là bởi vì cậu vô cùng đặc biệt với tớ. Nhưng trải qua khoảng thời gian này, hình như phần tình cảm này đã thay đổi.”
Cừ Chiêu không nói gì, lòng bàn tay lại đổ mồ hôi lạnh, giống hệt phản ứng ngày đó đặt tay lên cổ Tuế Hòa nhưng sau lại không hiểu tại sao.
“Hình như tớ rất thích cậu.”
Cừ Chiêu suýt nữa hỏng giọng, “… Ừ.”
Hắn theo bản năng lùi lồng ngực mình về phía sau, sợ Tuế Hòa nhận ra hắn căng thẳng.
Đúng là Tuế Hòa không phát hiện, cô còn đang đắm chìm trong sự thẳng thắn của bản thân, dường như rất không thể tưởng tượng nổi.
“Loại tình cảm này quá khó hiểu, tớ cho rằng sẽ không có khả năng xảy ra trên người tớ.”
Tuế Hòa níu lấy cổ áo hắn, ghé sát vào hắn, đôi môi gần như dán lên cằm hắn, “Cừ Chiêu.”
“Tớ biết trong lòng cậu có một con mãnh thú. Tớ biết hết, cậu không thể gạt được tớ đâu.”
“Nhưng tớ không sợ.”
Dịch xuống dưới một chút, Tuế Hòa nhẹ nhàng hôn xuống yết hầu của hắn, gương mặt dán lên cổ hắn.
Cô cười khanh khách: “Cừ Chiêu, thời gian thử việc kết thúc, chúng ta ở bên nhau đi.”
————
Lau khô hết mắt cho lão tử!
(~ ̄▽ ̄)~ (~ ̄▽ ̄)~ (~ ̄▽ ̄)~
***
Từ mai xưng anh em, lại một lần thất hứa. Qua lần này, đừng tin lời tui nói nữa ~ Cuộc sống xung quanh có quá nhiều thứ dụ hoặc tui, dụ hoặc lớn nhất của tui đó là bệnh lười ~