Nha, Thần Phong trong lòng buồn bực hừ nhẹ một tiếng, nhẹ nhàng nhíu mày một chút, nhục bổng của hắn bị kẹp thật chặt , tuy rằng có chút đau, nhưng mà cảm giác bị mυ"ŧ chặt kia vẫn làm cho hắn vô cùng thích.
Điều này giống như sự khích lệ đối với Thần Phong, hắn bắt đầu không hề cố kỵ , cuối đầu xuống ngậm nụ hoa hồng nhạt đứng thẳng trên bộ ngực sữa tuyết trắng, một bàn tay khác nhẹ nhàng vuốt ve tiêu nhũ non mềm co dãn.
“Ngô… Thần Phong… Ân… A…” miệng Khả Đồng không ngừng phát ra tiếng thở dốc rêи ɾỉ, hai luồng rất tròn trước ngực bị đôi môi vừa lạnh vừa nóng của Thần Phong cùng bàn tay to dùng hết sức khiêu khích, nhất thời làm cho toàn thân cô mềm mềm nhũn ra.
Khả Đồng có một bộ ngực mềm mại no đủ, vô cùng co dãn, làm cho Thần Phong trước giờ vẫn cố gắng kìm nén giờ cũng nhịn không được dùng xoa bóp vuốt be hai bầu nhũ, răng nanh thỉnh thoảng gặm cắn trên đầu nhũ.
“A… Thần Phong…” những ngón tay thon dài của cô nắm chặt đầu vai Thần Phong, vòng eo mảnh khảnh vặn vẹo, miệng phát ra thanh ngâm mất hồn: “Ân… Thần Phong, em yêu anh… Muốn em… cho em!”
Bên tai tràn ngập tiếng kêu dâm dục của phụ nữ, Thần Phong trêu chọc người phụ nữ dưới thân càng hăng say hơn, ngay cả cự vật đang được vây chặt trong hoa huyệt ẩm ướt kia cũng trướng to thêm vài phần, càng thêm nóng rực nóng bỏng.
Thần Phong bắt đầu chậm rãi trừu đưa, ‘Bành bạch bàng bạch’ âm thanh hai thân thể va chạm không ngừng vang lên, còn có ‘Phốc xuy phốc xuy’ tiếng dâm thủy, tạo nên một khúc nhạc vô cùng dâm mỹ.
“Nhục bổng của anh thật dài, cắm vào em thật sâu, thật sự quá sung sướиɠ!” Hoa huyệt ướt át , nhục bích non mêm cùng cự long không ngừng ma sát, cảm giác căng tràn phong phú làm cho Khả Đồng nhịn không được vặn vẹo hạ thân hùa theo động tác Thần Phong rút ra chọc vào.
Nhìn Khả Đồng nhắm mắt hưởng thụ, vẻ mặt da^ʍ đãиɠ, dương cụ Thần Phong đang ở trong hoa huyệt Khả Đồng lại không ngừng bành trướng.
Thần Phong dùng cực đại nhục bổng ở hoa kính chật dẹp ngông ngừng đánh thẳng về phía trước, làm Khả Đồng hít thở dồn dập, cả người đổ mồ hôi đầm đìa.
Khả Đồng đột nhiên nhớ lại mỗi lần cùng Từ Mộ Ly hoan ái, lửa nóng thật lớn của hắn ở trong hoa bích cô lấy tốc đọ kinh người trướng to lên, làm cho cô chịu không nổi nhịn không được phải kêu to, còn cầu xin hắn dừng lại.
Tuy rằng của Thần Phong cũng không ngừng bành trướng, cũng làm cho Khả Đồng cảm thấy có một chút không thoải mái, nhưng mà cô không hề lên tiếng ngăn cản hắn hưng phấn điên cuồng, cô yên lặng thừa nhận chỉ vì không muốn hắn mất hứng.
Cô bỗng dưng mở mắt ra, nhìn người đàn ông đang cuồng dã rong ruổi trên người mình, cực đại nam căn ở nộn huyệt mình ra ra vào vào, hai viên cầu nhỏ cũng hưng phấn đung đưa theo động tác cuồng nhiệt da^ʍ đãиɠ của hắn, hiện ra một bức tranh mỹ cảm mê người.
Thật khó tưởng tượng, âm đa͙σ nhỏ hẹp của cô thế nhưng lại có thể cất chứa được nam căn tráng kiện xinh đẹp kia của hắn.