Editor: L’espoir
*Kéo cô đang ngửa mặt ngã xuống giường, bàn tay cầm dươиɠ ѵậŧ, nặng nề sục hơn chục lần, eo hông buông lỏng, phun tất cả lên vùng bụng bằng phẳng trắng như tuyết của cô.
Hân Cam giật mình trong chốc lát, đầu óc dần dần tỉnh táo.
Xa lạ, không biết là do khuất nhục, hay là cảm xúc tự chán ghét bao trùm trong lòng, cô che mặt, cuộn mình lại, nhỏ giọng khóc lên.
Từ Côn thở ra một hơi thật dài, kéo mấy tờ khăn giấy, lau sạch dươиɠ ѵậŧ mềm oặt, nhét vào trong quần.
Anh cúi người xuống nhìn cô, “Sao lại khóc nữa rồi? Anh chưa cắm vào bướm nhỏ của em bắn mà, cũng không ép em ăn vào miệng, anh còn chưa đủ cưng chiều em hay sao?”
Hân Cam không chịu để ý tới anh, chỉ tiếp tục khóc lóc.
“Khóc mắt sưng húp thì phải làm sao? Buổi chiều không có tiết học?”
Tiếng Hân Cam khóc một trận, lập tức nấc cục một cái.
Từ Côn đi rót một ly nước ấm, ôm cô lên.
“À, hay là chỉ vì anh không cẩn thận đã bắn vài giọt lên mặt em?”
Anh lau khuôn mặt nhỏ nhắn hỗn độn của cô, cho cô uống một ít nước.
“Cảm ơn anh.” Hân Cam đẩy cái ly ra, nhịn không được kể khổ, “Anh ăn hiếp người ta.”
Đôi mắt cô cay xót, nước mắt lại quay cuồng rơi xuống.
Từ Côn thở dài, đặt ly nước lên tủ đầu giường, nâng cằm cô lên hôn, rồi hôn thêm một cái, gọi một tiếng “Tâm can nhi”.
Nước mắt của Hân Cam từ từ ngừng lại.
“Không có ức hiếp em. Mà là yêu em, thương em. Get it?”
Hân Cam căn bản không tin anh, cắn môi, nhắm chặt mắt, không nói một lời.
Từ Côn giúp cô dọn sạch cơ thể, câu được câu không lại vuốt ve lưng cô, “Yêu cầu em sục dươиɠ ѵậŧ thôi cũng ấm ức? Vậy sau đó, có phải muốn khóc chết luôn không?”
Nếu bắt cô liếʍ dươиɠ ѵậŧ cho anh thì sẽ như thế nào nhỉ?
Chơi huyệt nhỏ của cô thì sẽ như thế nào nhỉ?
Nếu thật sự cắm vào cô, đυ. cô, có phải là cô sẽ đòi sống đòi chết với anh không?
Từ Côn phiền không chịu nổi nhíu mày.
Anh không muốn dọa Hân Cam, càng không muốn ép buộc cô.
Anh thật lòng muốn ở bên cô, sống một cuộc sống tốt đẹp.
Anh không lên tiếng nữa, ôm chặt Hân Cam, tầm mắt quét gương mặt kiều diễm của cô.