Hân Cam

Chương 49: “Tâm can nhi, tổ tông, có muốn ăn tinh dịch của chồng không?” (H)

Trước Sau

break
Editor: L’espoir
*
Tập trung toàn bộ sức lực vào mông, eo và hông cường tráng chuyển động như động cơ, nhanh đến mức xuất hiện dư ảnh, từng khối cơ bắp đều căng lên thành một đường hung hãn, bàn tay to đầy sức nóng đang xoa loạn trên mảng da thịt rộng lớn mỏng như cánh ve, một phần trắng, một phần mềm mại, trơn trượt gần như không nắm được, nhẹ nhàng ấn một cái, lại tạo thành một dấu vết màu đỏ.

Hân Cam bị lắc đến choáng đầu hoa mắt, da thịt bị bóp rất đau, “Từ Côn, á! Từ Côn, anh nhẹ một chút, chậm một chút đi, đi mà anh?”

“Cơ thể da^ʍ đãиɠ như vậy, không phải là cho anh chơi sao?” Lập tức muốn nộp vũ khí, ánh mắt Từ Côn ảm đạm dần, khóe mắt phiếm hồng, cúi đầu hôn cái miệng nhỏ nhắn của cô, “Tâm can nhi, tổ tông, có muốn ăn tϊиɧ ɖϊ©h͙ của chồng không?”

Hân Cam đỏ mặt tai nóng lên, liều mạng lắc đầu, đôi mắt đã mờ dần, mờ mịt hơi nước mông lung.

“Không phải là muốn chồng bắn nhanh một chút sao?” Từ Côn thấp giọng dỗ dành cô, giọng nói bị tìиɧ ɖu͙© thiêu đốt đến cực khàn, hơi thở nóng bỏng được bao bọc dòng điện siêu nhỏ, một luồng đầu chui vào màng nhĩ của cô, dươиɠ ѵậŧ không nhún nữa, chuyên tâm nhất trí mài nghiền bướm nhỏ của cô.

Miếng vải kia giống như nước, làm ướt lông mu dày đặc của anh, bẹp dí một mảnh.

Thần trí của Hân Cam cũng không rõ ràng, hạ thân run rẩy lợi hại, co rụt co rụt không ngừng chảy ra nước nhờn.

Cô mềm nhũn nằm trong lòng Từ Côn, ý chí yếu mềm dễ dàng bị đánh tan, ngây ngô đáp lại, “Muốn ăn, muốn ăn tϊиɧ ɖϊ©h͙ của Từ Côn…”

“Đút vào miệng em, có cho không?”

“Cho…” Cô căn bản không biết mình đang nói cái gì.

“Mẹ kiếp!” Từ Côn thấp giọng rêи ɾỉ, nắm lấy nửa khuôn mặt của cô, nhìn vào đôi mắt mê ly của cô, “Cắm vào bướm nhỏ xả vào trong em thì sao? Có cho không?”

Anh liên tục không ngừng va chạm giữa hai chân cô, xoay chuyển cọ cọ, “Bắn vào bên trong em, mẹ nó bắn toàn bộ tϊиɧ ɖϊ©h͙ vào tử ©υиɠ nhỏ của em, có cho hay không? Tâm can nhi, bé tâm can nhi, có cho không, hửm?”

“Cho, em cho, em cho mà…” Hân Cam thở hổn hển, gần như hít thở không thông, ngửa cổ mảnh khảnh lên, tạo thành một độ cong nhỏ, rung động lòng người như thiên nga trắng.

Từ Côn nhắm nhắm mắt lại, cảm thấy mỹ mãn cười rộ lên, “Ngoan, bắn cho em hết.”
break
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc