Editor: L’espoir
*
Tập trung toàn bộ sức lực vào mông, eo và hông cường tráng chuyển động như động cơ, nhanh đến mức xuất hiện dư ảnh, từng khối cơ bắp đều căng lên thành một đường hung hãn, bàn tay to đầy sức nóng đang xoa loạn trên mảng da thịt rộng lớn mỏng như cánh ve, một phần trắng, một phần mềm mại, trơn trượt gần như không nắm được, nhẹ nhàng ấn một cái, lại tạo thành một dấu vết màu đỏ.
Hân Cam bị lắc đến choáng đầu hoa mắt, da thịt bị bóp rất đau, “Từ Côn, á! Từ Côn, anh nhẹ một chút, chậm một chút đi, đi mà anh?”
“Cho…” Cô căn bản không biết mình đang nói cái gì.
“Mẹ kiếp!” Từ Côn thấp giọng rêи ɾỉ, nắm lấy nửa khuôn mặt của cô, nhìn vào đôi mắt mê ly của cô, “Cắm vào bướm nhỏ xả vào trong em thì sao? Có cho không?”
“Cho, em cho, em cho mà…” Hân Cam thở hổn hển, gần như hít thở không thông, ngửa cổ mảnh khảnh lên, tạo thành một độ cong nhỏ, rung động lòng người như thiên nga trắng.
Từ Côn nhắm nhắm mắt lại, cảm thấy mỹ mãn cười rộ lên, “Ngoan, bắn cho em hết.”