Hân Cam

Chương 45: Cách để bắt chẹt chồng em (hơi H)

Trước Sau

break

Editor: L’espoir
*
Không muốn đâu, sẽ căng nứt, đau chết mất…

Hân Cam không dám nói ra lời trong lòng, che mặt nhỏ giọng khóc.

Từ Côn ôm cô hôn, “Đừng sợ, không đáng sợ như em nghĩ đâu, rất thoải mái. Nếu không tại sao tất cả mọi người đều thích làm điều đó.” Thấy cô run rẩy, thở dài, “Không phải nói hôm nay không đυ. em sao? Đừng khóc.”

“Ngày mai cũng đừng làm nha.” Lắp bắp, còn mang theo nức nở.

Từ Côn dở khóc dở cười, “Rồi, ngày mai cũng không làm.”

“Ngày mốt cũng không muốn làm nữa.”

Từ Côn kéo bàn tay nhỏ bé che mặt cô xuống, ánh mắt nhìn cô rất cưng chiều, “Ngày mốt, ngày mốt có thể không làm. Nhưng chung quy vẫn là em, người anh muốn đυ. cũng chỉ có em. Anh sẽ không chạm vào bất cứ người nào khác, em không thể luôn làm anh cứng mãi được đâu, đúng không?”

Hân Cam vẫn mong anh có thể đi tìm người khác, nhưng cô biết mình nói ra những lời này chỉ sợ sẽ chọc giận anh, nên dứt khoát nhào vào trong ngực anh, lấy mặt cọ vào lồng ngực anh, “Từ Côn, em sợ. Em còn nhỏ, không muốn làm chuyện này sớm như vậy.”

“Nhanh như vậy đã biết làm như thế nào để bắt chẹt chồng em rồi, hử?” Từ Côn vuốt xương bướm hơi nhô của cô, rất nhỏ nhắn, có cảm giác yếu ớt vừa bóp sẽ vỡ.

Tuổi có hơi nhỏ, nếu như mình không phải sắp tốt nghiệp, anh kỳ thật có thể kiên nhẫn chờ thêm một, hai năm nữa.

Nhưng hiện tại không được.

Tâm tư cô bé con dễ thay đổi, anh muốn nhanh chóng chiếm lấy cô, không cho cô sinh ra suy nghĩ khác.

“Như vậy đi, học kỳ này anh không cắm vào. Còn em, mỗi ngày đều phải tới đây, ở bên cạnh anh nghỉ trưa, được không?”

Hân Cam ngẩng mặt nhìn anh, “Học kỳ sau thì sao?”

Từ Côn nhéo nhéo mũi cô, “Tâm can nhi, không được được đằng chân lân đằng đầu.”

Sau đó, ngữ khí anh dịu lại, “Chuyện học kỳ sau, thì học kỳ sau chúng ta sẽ nói sau.”

Anh kéo bàn tay nhỏ bé của cô chạm vào thân gậy của mình, “Được rồi, cho anh sảng khoái một chút nào.”

Hân Cam lấy hết dũng khí sờ soạng nó.

Bàn tay nhỏ bé vừa trơn trượt vừa mềm mại.

Từ Côn “ha” rêи ɾỉ một tiếng.

“Có từng sục giúp đàn ông chưa?”

Cái đầu nhỏ bé của Hân Cam lắc lắc như trống đánh.

Từ Côn cười cười, ánh mắt lại có chút nham hiểm, “Đúng vậy. Nếu em làm vậy, anh sẽ giết chết tên đó.”

Hân Cam sợ tới mức run tay.

“Sợ cái gì? Dù thế nào đi nữa, anh cũng không nỡ động đến em.”
break
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc