Editor: L’espoir
*
Từ Côn càng thêm cương cứng, nắm tay cô sờ đũng quần của mình, “Tâm can nhi, anh trướng khó chịu lắm.”
Một quả bóng rất lớn, cách quần cũng rất nóng tay, cứng rắn, còn đang không ngừng nhảy lên.
“Sao lúc nào cũng cứng rắn vậy?” Hân Cam vừa sợ vừa tò mò.
“Không còn cách nào, chỉ cần đến gần cơ thể em là sẽ cương cứng.” Từ Côn liếc mắt nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn xinh đẹp của cô, “Tâm can nhi…” Giọng anh bỗng dưng rất nhẹ, “Trước kia có từng thấy dươиɠ ѵậŧ của đàn ông chưa?”
Hân Cam lúc đầu còn không hiểu ý của anh là gì, mơ mơ màng màng vài giây, mắt hạnh mở to tròn vo, “Không, không có! Làm sao em có thể thấy dương, à, thứ đó?”
“Cô bé ngoan.” Từ Côn hài lòng, xoa xoa mái tóc dài của cô, nghiêng trán đến gần mắt cô, “Có muốn nhìn của anh không?”
Không muốn chút nào.
Hân Cam cắn môi, im lặng một lát, căng da đầu gật gật đầu.
Khóe môi Từ Côn nhếch lên, đầu ngón tay móc vào kéo dây quần xuống, mở đũng qυầи ɭóŧ ra, một thứ cực dài bật ra, màu hồng nhạt, nhưng vẻ ngoài lại không đáng yêu chút nào.
Bộ lông màu đen xoăn còn rậm rạp hơn phần lộ ra trên bụng, thân gậy tráng kiện gân guốc, từng sợi gân sung huyết sôi sục, giống như có sinh mệnh phập phồng, vô cùng dữ tợn dọa người ta sợ hãi.
Quy đầu trên đỉnh còn to hơn trứng ngỗng, sưng đến ánh nước tím tái, mắt ngựa ở giữa mở ra, phun ra từng giọt từng giọt nước trong suốt, mùi tanh mặn rất hắc mũi.
Lần đầu tiên Hân Cam đối diện với dươиɠ ѵậŧ của người đàn ông, mỗi một chút chi tiết đều hiện ra, sợ tới mức há mắt cứng lưỡi, cô sợ đến cả người dại ra.
Từ Côn bị ánh mắt trong veo như nước của cô nhìn có chút chịu không nổi, thở dốc một tiếng, gan bàn tay kẹt chặt dươиɠ ѵậŧ xoa sục vài cái, nghiêng đầu, đường nét mặt mày dãn ra mi mắt nhấc lên độ cong sung sướиɠ, “Tâm can nhi, có đẹp không? Của chồng có lớn không? Em có thích không? Để cho nó hầu hạ bé tâm can nhi của anh, chịu không?”
Hân Cam không quan tâm đến việc anh đột nhiên tự cho mình là chồng cô, khuôn mặt nhỏ nhắn lúc đỏ lúc trắng, chỉ vào vật còn thô hơn cánh tay mình, “Anh muốn đem cái này, cái này, bỏ vào em, của em…”
Từ Côn liền cười, “Ừ, đúng vậy, anh muốn cắm dươиɠ ѵậŧ vào bướm nhỏ của tâm can nhi thương em. Thế nào, không muốn?”