Chương 42: Bướm nhỏ của tâm can nhi còn chưa phun nước (H)
Editor: L’espoir
*
Ngứa ngáy dần dần từ ngực dẫn lan tràn đến giữa hai chân, hai chân trắng như tuyết bất giác tách ra, run rẩy.
“Sắp tới rồi sao? Thật là nhạy cảm.”
Từ Côn kích động, hai bàn tay thu vào trong, cặp vυ" đủ lớn, hai núm vυ" dễ dàng dán sát vào nhau, bị hai ngón tay thon dài nhéo nhéo, thô bạo xoa nắn.
“A ha…”
kɧoáı ©ảʍ hai núm vυ" cọ vào nhau sướиɠ muốn chết, khóe mắt Hân Cam nặn ra một giọt nước mắt, hai luồng vυ" sưng to ưỡn lên, đưa đến bên miệng Từ Côn, da thịt trắng nõn trơn bóng bị kéo đến run lên.
“ŧıểυ tổ tông, câu chết anh rồi.” Từ Côn thở hổn hển, đưa hai viên vào trong miệng, đầu lưỡi xoay chuyển liếʍ cạo quầng vυ" và núm vυ".
Đầu lưỡi của anh trơn trượt và mềm mại, lại rất có lực, cảm giác từng hạt rêu lưỡi thô ráp nghiền nát rất rõ ràng.
Nửa đoạn lưỡi nhỏ của Hân Cam vươn ra, đầu lưỡi hồng hào khẽ run lên, rêи ɾỉ ríu rít, hạ thân mỏi nhừ đến lợi hại, hai chân càng tách rộng ra hơn, “Từ Côn, đủ rồi, đủ rồi, em không muốn…”
Cơ thể bán khỏa thân giống như cá trắng nằm trên thớt, vặn vẹo trái phải một cách vô ích.
Từ Côn sờ sờ qυầи ɭóŧ của cô, ướt đẫm, nhưng như vậy vẫn chưa đủ, “Bướm nhỏ của tâm can nhi còn chưa phun nước, như thế nào là đủ rồi?”
Anh siết chặt lấy cô, cánh tay cơ bắp dũng mãnh nổi đầy gân xanh, hô hấp vừa thô vừa nặng.
Anh cứng rắn đến mức sắp nổ tung, mông hẹp nhún lên, cách quần đâm dươиɠ ѵậŧ phấn khởi bừng bừng vào giữa hai chân phóng đãng mở rộng của cô, hai tay như phát tiết, gan bàn tay hung ác đẩy vào vào trong, nặn hai luồng thịt vυ" ra hình giọt nước vểnh lên, đầu lưỡi từng chút từng chút lướt lên trên, vỗ vang tiếng nước nhớp nháp, lại ngậm hạt vυ" non nớt vào giữa răng, tàn nhẫn cắn xé ra, mỗi lần đều kéo đến cực hạn, mới buông ra để cho núm vυ" đàn hồi bật trở lại.
“Đau, đau quá… Thật tê… Đừng mà, thật sự không muốn…” Thân thể Hân Cam run rẩy, không ngừng đẩy đầu anh.
Tuần hoàn đau đớn lặp đi đi lại, tiếp theo là cảm giác ngứa ngáy kỳ lạ, từ trên xuống dưới truyền vào bụng dưới, di tán đến hạ thể, bộ vị riêng tư nhất bắt đầu mấp máy từng đợt một.
Đứa nhỏ ngây thơ chưa trải sự đời gần như bị bức điên lên, cổ dài ngửa lên gần như sắp chết, thở hổn hển từng hồi, hai chân điên cuồng đạp loạn xạ.