Theo sự thở dốc dồn dập cô của cô, thịt vυ" trắng nõn bóng loáng lắc lư lên xuống, nhấp nhô giống như sóng biển rung động.
“Mẹ kiếp! Lớn như vậy, đàn ông nào mà không muốn làm em?” Cánh tay Từ Côn vòng ra sau lưng cô siết chặt người lại, eo rất mềm, nhỏ đến mức không gập lại được.
Hai người dán sát vào nhau, cơ bắp nóng bỏng kề sát da tuyết mềm mại, bàn tay to nắm lấy bộ ngực trần trụi của cô, mềm mại như quả bóng nước, đàn hồi như mỡ bò tan ra trong lòng bàn tay.
“Tâm can nhi, vυ" thật lớn, thật non.” Từ Côn sảng khoái da đầu tê dại, đũng quần nhô lên một khối lớn dữ tợn, cúi đầu ngậm một viên, nuốt vào trong từng ngụm từng ngụm lớn.
“Hư…”
Giống như bị điện giật, một mảnh tê dại dâng trào, bộ ngực giống như sưng lên nhiều hơn, Hân Cam nũng nịu kêu lên một tiếng.
Nhiệt độ trong miệng anh cao đến bất ngờ, làm cho da thịt non nớt đau rát.
Bàn tay nhỏ bé đặt trên đỉnh đầu anh, muốn đẩy ra, núm vυ" tê rần lợi hại, mấy ngón tay ngược lại túm lấy mái tóc ngắn dày của anh.
“Có thích anh bú vυ" em không, hửm?” Từ Côn cười khẽ, bàn tay giữ chặt lấy nhũ căn, gan bàn tay phối hợp đẩy thịt vυ" lên trên, môi răng chậm rãi nghiền xuống, ngậm nửa vυ" vào trong miệng.
Đầu chân mày của Hân Cam nhíu lại.
Anh mυ"ŧ quá tàn nhẫn, núm vυ" không ngừng kéo dài vào trong, dần dần chạm vào niêm mạc nóng bỏng ở cổ họng anh, dính dính cọ xát qua lại, như thể phần gốc sắp bị đứt ra, vừa tê vừa đau.
Tay còn lại của anh dùng nhiều lực hơn, bàn tay một nắm một bọc, mỗi lần nắm chặt, làn da mỏng ở nửa trên bầu ngực căng đến trắng bệch trong suốt, núm vυ" nảy lên nảy xuống, giống như có sức sống.
“Đau, đau…” Cô thật sự chịu không nổi, nước mắt tuôn trào, hoảng loạn túm lấy tay anh.
Từ Côn không động đậy, ăn vυ" của cô xong, ngậm ngùi dỗ dành, “Ngoan, phải đau một chút, vυ" mới có thể sảng khoái hơn.”
Đầu óc cô đã trống rỗng, tay chân mềm nhũn tựa vào khuỷu tay của Từ Côn, cái miệng nhỏ nhắn khép hờ, mang theo tiếng khóc lóc kêu lên, khóe miệng kéo ra mấy đường bọt tơ sáng lấp lánh.