Editor: L’espoir
*
Ngón tay xương cốt rõ ràng của người đàn ông dần dần siết chặt, thịt vυ" trắng đến chói mắt tràn ra giữa các ngón tay, “Hay là anh nhốt em lại, được không? Không cho em đi đâu cả, mỗi ngày chỉ có thể trần truồng ở trong phòng, chờ anh đến chơi em, đυ. em, đâm bướm nhỏ của em nhiều đến mức không khép lại được, bắn vào tử ©υиɠ em đầy tϊиɧ ɖϊ©h͙, nước ŧıểυ. Bé tâm can nhi, em nói xem anh làm vậy được không?”
“Không được, không được!”
Lời nói của anh quá thô lỗ quá tục tĩu, tính tình đơn thuần mềm mại của Hân Cam có chút chịu không nổi, vừa tức vừa sợ, ngực bị anh nắm đến đau đớn, bẻ tay anh, không bẻ ra được, “Oa” một tiếng khóc lớn.
Từ Côn giật mình, muốn cười, ngực trái lại hung hăng xẹt qua một trận ngứa ran, hơi nhưng nhức châm chích, trái tim trong nháy mắt co rút lại.
Anh ôm cô lên, “Đừng khóc, anh chỉ đùa với em thôi, đừng sợ.”
Nước mắt Hân Cam rơi ồ ạt: “Anh sẽ không nhốt em lại đúng không?”
Từ Côn chăm chú nhìn cô, nhẹ nhàng đáp, “Không nhốt. Anh yêu em, nhưng anh không buông em ra được.”
Lời vừa nói ra khỏi miệng, chính mình lại sửng sốt trước, sắc mặt phút chốc lạnh xuống.
Hân Cam còn chưa tiêu hóa được màn tỏ tình đột ngột của anh, lại bị vẻ mặt sáng nắng chiều mưa của anh dọa sợ, run rẩy kéo cánh tay anh ra, muốn thoát ra khỏi vòng tay anh.
“Này?” Từ Côn cứng rắn ôm lấy cô, nhướng nhướng mày, “Muốn đi đâu?”
Hân Cam lắc đầu, nhút nhát tránh ánh mắt quá u ám của anh.
“Sợ anh?”
Từ Côn thờ ơ hỏi một câu, dùng hai ngón tay nhéo cằm cô lên, đôi mắt âm u từ đôi môi đỏ mỏng của cô, lướt qua cần cổ mảnh khảnh, bờ vai gầy, dùng bàn tay to xoa bọc lấy một bầu vυ" tuyết, gan bàn tay giữ chặt nhũ căn một cái, hơn phân nửa bầu vυ" vắt ra khỏi áo ngực tạo ra một vòng sóng trắng.
Cảm giác ngứa ngáy râm ran từ vυ" lướt lên trên, Hân Cam hô to một tiếng yểu điệu, cơ thể không ổn định, eo nhỏ sụp xuống như cành liễu.
Cổ họng Từ Côn căng thẳng, “Bé dâm nữ, chơi vυ" cũng nhũn sao?”
“Không, em, em không phải…” Hân Cam ấp úng, bị ánh mắt trần trụi của anh nhìn thật khó chịu, bàn tay nhỏ bé chắp lại che mặt.
Ánh mắt Từ Côn càng sâu, khóe môi chậm rãi cong lên.
Rõ ràng là một con gà con non nớt chưa đủ tuổi vị thành niên, lại có cơ thể mẫn cảm da^ʍ đãиɠ.